
rong mắt không kịp thu hồi hay trong lời nói căn bản ẩn giấu lời khinh thường?
Trong lòng Tô Bạch đối với lần này không có gì đáng nói. Nhưng mà nàng ta tới thì tới, tại sao còn mang theo phấn son nồng đậm như vậy, chẳng lẽ nàng….! Không, không đúng, không phải như vậy…. Mùi thơm lạ lùng, mùi thơm lạ lùng…. Tô Bạch đột nhiên cảm thấy căng thẳng, tại sao mùi thơm lạ lùng này lại trở nên quen thuộc như vậy?
Nàng dựa người vào Miêu Miêu ở bên, cảm thấy trong lòng như có trống đập!
Băng Tuyết lại hướng Miêu Miêu cười một tiếng, khẽ gật đầu chào hỏi. Miêu Miêu dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, không nói lời nào. Bởi vì dường như Miêu Miêu buổi tối dịu dàng, nhưng hắn chỉ dịu dàng với mỗi Tô Bạch mà thôi. Đối với những người khác hắn vô cùng thờ ơ, hoặc nói đơn giản là có chút cự tuyệt, tương tự như lời nói ‘cút, phiền toái’/ Nhưng mà điều này cũng đã coi như là một phương thức dịu dàng của hắn. Nếu là ban ngày, người nào nói lời nhàm chán với hắn, hắn nhất định sẽ nổi giận đùng đùng. *chém chết ả Băng Tuyết!!!*
Băng Tuyết đặt lên bàn bộ trà cụ cầm trong tay, theo thứ tự Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử rồi xoay người hướng Miêu Miêu và Tô Bạch nói: “Cô nương, công tử nếu không ghét bỏ, mời nếm thử tay nghề pha trà của Băng Tuyết một chút.”
Tô Bạch nắm chặt cánh tay Miêu Miêu, lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, từ từ đi đến.
Băng Tuyết vừa cười một tiếng, cầm bình trà trong tay rót đầy chén, giọng rất vui vẻ: “Các vị, thử xem mùi vị thế nào.”
Mùi hương trong mũi càng ngày càng nồng nặc, Tô Bạch thật sự không có tâm trạng thưởng trà, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết là vì nén hương này mùi quá nồng đậm hay thật ra là có độc?
---------- Độc!
Tô Bạch giật mình! Độc! ------ Nàng rốt cuộc cũng nghĩ tới, nén hương này rốt cuộc cũng dùng để làm gì! Chỉ cần một nén hương này, không có độc, nhưng càng khiến người ta xa xẩm mặt mày, có thể sinh ảo giác, lầm tưởng đối phương là người trong lòng mình, từ đó thú tính bộc phát, lăn lộn với đối phương vô số lần!
Độc này của Băng Tuyết là thần y cho nàng, mà nàng dùng cho nam nhân của mình, chính là để kiểm tra xem đối phương có thật lòng với mình không. Nếu là thật lòng, như vậy người xuất hiện trước mắt hắn dĩ nhiên sẽ là Băng Tuyết. Nhưng nếu trong miệng hắn không thể nói ra tên tuổi Băng Tuyết, như vậy nam nhân kia không chung tình với Băng Tuyết.
---------- Chưa từng nghĩ, nàng ta lại dùng nó ở nơi này!
Tô Bạch cả người run rẩy, nếu Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử và Miêu Miêu đều trúng độc, nên làm thế nào cho phải?
“Băng Tuyết cô nương thật khéo tay, chỉ là không biết thân thể cô nương đã khôi phục chút nào chưa?” Lục Hoàng tử thản nhiên lên tiếng.
Tô Bạch thấy trong mắt Băng Tuyết nhanh chóng xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa, giọng nhẹ nhàng nói: “Nhờ Lục Hoàng tử quan tâm, Băng Tuyết đã khôi phục như thường, ngược lại trong lòng thường xuyên nghe người ta nói Lục Hoàng tử thiên nhân chi tư, tài năng vô song, trong lòng vô cùng sùng bái.
Lục Hoàng tử cười đáp trả, không nói thêm gì nữa.
Lời nói này khiến Tô Bạch cảm thấy hết sức không thoải mái. Đây không phải là quyến rũ thì là gì? ! Nàng liếc trộm Lục Hoàng tử, thật may là, hắn không trúng độc của Băng Tuyết, không bị nàng ta si mê, nếu không nhất định sẽ khiến Lâm Nhất Trinh rời bỏ hắn, tránh cho nhất trinh khó có thể kiềm chế!
Nhưng trước mắt không phải là thời điểm lo lắng! Tô Bạch chăm chú nhìn bốn cái ly trên bàn, khoan dung trong lòng rốt cuộc cũng nhìn vào trong chén. Cau mày đi tới xem, vẫn là cảm thấy Lục Hoàng tử có khả năng nhất. Lần này Băng Tuyết trở lại, nhất định là báo thù giúp tiểu bảo bảo của nàng ta, như vậy nếu muốn trả thù Lâm Nhất Trinh, tất nhiên hành hạ Lục Hoàng tử là thủ đoạn nhất! Nhìn lại Băng Tuyết lúc này, một bộ y phục màu đỏ, không phải rất giống y phục Lâm Nhất Trinh ngày thường vẫn mặc sao!
Nghĩ như vậy, Tô Bạch cũng không để ý mặt mũi, đứng dậy đi lên.
Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử lúc này cùng cầm ly lên, ý muốn thưởng thức, nhìn Tô Bạch đứng lên, cũng ngừng lại, tò mò nhìn nàng.
Tô Bạch nghiến răng, đưa tay đoạt cái ly trong tay Lục Hoàng tử, nhắm mắt nghiến răng gạt mạng che mặt sang một bên, ngửa đầu uống! TMD! Nàng không vào địa ngục thì ai vào!
Sau khi uống xong, nàng đặt cái ly nặng nề xuống, nhìn Băng Tuyết đột nhiên không phản ứng kịp nghiến răng nói: “Tay nghề không tệ! Băng Tuyết TMD!”
Lục Hoàng tử nhìn chiếc ly rỗng tuếch trong tay, sững sờ một chút, Ngũ Hoàng tử cũng trừng mắt, trố mắt nhìn. Về phần Miêu Miêu, vẫn là tò mò nhìn nàng.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không chỉ có Lục Hoàng tử có khả năng, Ngũ Hoàng tử cũng có khả năng rất lớn. Đêm đó hắn không ra tay cứu giúp Băng Tuyết, Băng Tuyết hoàn toàn có lý do ghi hận trong lòng. Về phần Miêu Miêu càng không cần phải nói, Miêu Miêu bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa đêm hôm đó trực tiếp biến thân trước mặt mọi người, trước đây Băng Tuyết rất muốn có được Miêu Miêu, là nàng không đưa cho, cho nên đã không làm thì thôi, đã làm thì phải dứt khoát quyết liệt, trực tiếp