
hận thì gọi về, mình giúp cậu tìm người xử Sở Phi, muốn tay hay chân tùy cậu chọn.
Đào Hoa Yêu Yêu còn chưa nói thì Sven vốn luôn yên lặng vỗ vỗ đầu cô:
- Đừng làm việc phạm pháp
Bàng Hải Âm lè lưỡi
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Sven vuốt vuốt mái tóc xoăn của Bàng Hải Âm,
Bàng Hải Âm lẩm bẩm đành hanh lườm Sven một cái nhưng không tự chủ lại
ngồi gần bên Sven hơn. Cô theo bản năng quay đầu đi, trong lòng lại hiện lên một bóng dáng lạnh lùng mà cô đơn. Ba năm…
Cô lắc lắc đầu, mỉm cười nhìn Bàng Hải Âm và Sven:
- Được rồi, đừng có mà ân ân ái ái trước mặt người thất tình, cẩn thận mình để bụng rồi tạt axit hai người đó.
- Mau biến đi, đi sớm về sớm
Bàng Hải Âm hung hăng mắng nhưng mắt đỏ bừng. Đào Hoa Yêu Yêu làm mặt quỷ nhưng cũng chẳng thành công. Quay đầu lại, nhân viên hải quan gần
trong gang tấc, khoảnh khăc đưa hộ chiếu qua, cô quay đầu, đêm khuya,
đại sảnh rất ít người nhưng không tìm thấy anh…
- Tiểu thư?
Nhân viên hải quan kiểm tra hộ chiếu rồi đưa trả cô hồi lâu mà cô
không nhận thì khẽ gọi. Đào Hoa Yêu Yêu cầm lấy hộ chiếu, thở sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tươi cười thật rực rỡ với nhân viên hải quan rồi hùng
dũng đi qua cửa kính…
- Cậu không ra sao?
- Thế là đủ rồi
Sở Phi đứng từ xa nhìn ba người ở cửa xuất cảnh, lặng lẽ nhìn chăm chú bóng dáng yêu kiều đó
- Ít nhất cậu nên nói rõ ràng với cô ấy. Nguyễn Mạnh Đông không đồng ý nhìn anh.
- Nói sở dĩ cô ấy bị đâm là vì mình sao? Sở Phi hỏi lại anh.
Nguyễn Mạnh Đông ngẩn ra, nhìn nụ cười
trào phúng của Sở Phi nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Hồi lâu
sau mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh:
- Đây không phải lỗi của cậu
- Cũng là vì mình mà có
Mặt Sở Phi vẫn không chút thay đổi, anh
nhìn bóng Đào Hoa Yêu Yêu đeo balo, khoảng cách thực sự quá xa, anh
không thấy rõ nét mặt cô, không nghe được cô nói gì, chỉ thấy được trên
trán cô băng bó trắng xóa đến chói mắt.
Hơn 2 tiếng trước, đứng ngoài cửa phòng
cấp cứu bệnh viện, anh nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cô năm trên
giường không nhúc nhích, bên người cô là đám bác sĩ bận rộn tay đầy máu
tươi. Giống như một đêm nhiều năm về trước, Liễu Phỉ yên lặng nằm trong
lòng anh rồi mãi mãi không nhúc nhích. Bên tai, là tiếng người tự nhận
là cha của Liễu Phỉ, ông ta cười lạnh hỏi anh có muốn lại nhìn thấy một
Liễu Phỉ khác không…
Dường như lúc này mới hiểu, so với mọi thứ cô còn quan trọng hơn.
Trên bảng điện tử, máy bay bay đến Cairo đã chuẩn bị cất cánh.
Anh nhìn Đào Hoa Yêu Yêu ôm Bàng Hải Âm
sau đó đi về cửa xuất cảnh, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn xa xôi. Anh
không thấy được khuôn mặt cô. Hai tay buông thõng nắm chặt lại, Sở Phi
đứng thẳng tắp, mặc cho tim đau đớn như cắt, anh không thể động đậy, ít
nhất bây giờ anh không thể động đậy…
Nhìn cảnh cửa thủy tinh phía sau Đào Hoa Yêu Yêu dần đóng lại, Nguyễn Mạnh Đông thở dài:
- Sở Phi, cậu đã bỏ lỡ 1 Liễu Phỉ, cậu cho là trên đời này có mấy Đào Hoa Yêu Yêu?
Cách lớp thủy tinh, Sở Phi nhìn bóng dáng bé nhỏ đang khập khiễng bước đi một cách hùng dũng kia dần khuất trong
đám người, đi càng lúc càng xa, không thể nhìn thấy nữa
- Mình đã hại Liễu Phỉ, sao còn phải hại cả Đào Hoa Yêu Yêu?
Anh chậm rãi xoay người, đi về chỗ ngắm
cảnh sân bay, lẳng lẳng nhìn chiếc máy bay duy nhất bay đến Ai Cập đang
chậm rãi trượt trên đường băng, cất cánh rồi hòa vào bầu trời đen đến
khi những bóng đèn bên cánh máy bay cũng biến mất.
Sau đó, anh biến mất suốt một ngày ,
không ai biết anh đi nơi nào, sáng hôm sau vẫn không liên lạc được với
anh. Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học chuẩn bị báo cảnh sát thì thư ký
chạy vội vào, hổn hển nói với Nguyễn Mạnh Đông:
- Sở tổng, anh ấy, anh ấy… đã về.
Khi Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học
nghe tin chạy tới văn phòng anh, thấy anh mạnh khỏe đứng bên cửa sổ, tuy trông tiều tụy nhưng tinh thần rất tốt đang nhìn xa xa ngoài cửa sổ.
Lưu Khiêm Học vốn không giỏi nhẫn nãi đang muốn bốc hỏa thì anh đã xoay
người, ánh mắt bình tĩnh khiến cả hai người thấy bất an, thản nhiên nói:
- Trong một tháng, tôi không muốn nhìn thấy cái tên Liễu thị.
Bốn năm sau tập đoàn quốc tế Âu Hách
Lưu Khiêm Học ra khỏi thang máy đã thấy Trần thư ký chạy tới đón
- Anh ấy thế nào rồi?
Trần thư ký thấp giọng nói:
- Sở tổng đang nghỉ trong văn phòng, uống thuốc rồi đã ngủ
- Gần đây anh ấy có hay đau đầu không?
- Gần đây Sở tổng thường bảo tôi đi mua thuốc đau đầu cho anh ấy
Lưu Khiêm Học gật gật đầu, trước khi mở của thì thấp giọng hỏi:
- Công việc xử lý tốt chứ?
- Đã xử lý xong công việc hai ngày tới, hai này nữa Lưu tổng từ New York về có thể tiếp nhận công việc. Nhưng 8h tối nay có một
triển lãm châu báu, đây là buổi triển lãm cuối của bộ sưu tập trang sức
“Phong hoa tuyệt đại” cần Sở tổng tham dự
Lưu Khiêm Học nhíu mày:
- Không phải đã nói với cô là hủy hết mọi lịch trình sao
Trần thư ký cúi đầu:
- Chỉ có duy nhất hạng mục này Sở tổng kiên trì muốn đích thân đến
- Cậu cũng biết tính tình tiểu tử kia, đừng làm khó dễ Trần thư ký. Nguyễn Mạnh Đông cầm tập văn kiện đi tới.
Lưu Khiêm Học tức giận lườm anh m