
vệ môi trường thì phải chụp
những hình ảnh bi thảm? Bảo vệ môi trường và con người sinh tồn không
thể cùng tồn tại? Cho nên, mấy tháng đó anh vào sâu trong rừng Amazone,
chụp thật nhiều góc độ về cuộc sống đích thực của dân bản xứ. Chụp được
mọi cách để sinh tồn của thổ dân, tuy rằng bọn họ không thể không chặt
rừng nhưng cũng chỉ trong điều kiện cho phép, bọn họ đều thực sự bảo vệ
khu rừng xinh đẹp đó. Mà anh, đưa đi triển lãm hai tác phẩm thì một
trong số đó là bức ảnh đắc ý nhất từ bộ ảnh này. Một cậu bé thổ dân cởi
truồng (^^) trèo lên cây lớn, cẩn thận đưa con chim nhỏ không may rớt
xuống đất về lại tổ của nó. Bối cảnh xử lý là rừng thông. Ở sâu con
đường là căn nhà nhỏ bằng gỗ của cậu bé. Chúng ta phải sinh tồn nhưng
chúng ta cũng rất yêu thương và bảo vệ khu rừng sinh mạng của chúng ta!
Đây là chủ đề anh muốn biểu đạt. Đáng tiếc, nhận được giải thưởng nhưng
lại là giải thưởng cho tác phẩm kia chụp ảnh thảm trạng sau chiến tranh. Bi kịch vĩnh viễn dễ lấy lòng mọi người hơn so với hài kịch. Đây là bản tính đáng buồn của con người.
- Very good, very good!
Triệu Tử Tuấn chăm chú nhìn Sở Phi, trong mắt là cơn sóng dạt dào khi gặp người tri âm, thiếu chút nữa thì tuôn đôi dòng lệ để tăng hiệu quả. Cho dù Sở Phi trời sinh lạnh lùng cũng ngẩn ra. Hơn nữa, anh chưa bao
giờ bị người xa lạ ôm chầm như thế cho nên thần sắc có chút xấu hổ.
Chỉ riêng Đào Hoa Yêu Yêu vì đã quen biết với Triệu Tử Tuấn từ lâu,
sớm quen với tính cách nghệ sĩ của anh, chỉ là vẫn thấy mất mặt nên vươn tay kéo tai Triệu Tử Tuấn lại:
- Con quỷ bốc phét đáng chết này, đừng có làm em mất mặt
- Này, Yêu Yêu, đô la dễ kiếm, tri âm khó cầu.
Triệu Tử Tuấn lưu luyến buông Sở Phi ra.
Đào Hoa Yêu Yêu cười cười gõ đầu Triệu Tử Tuấn:
- Đầu heo, không nhìn ra anh còn học được đối đáp à
- Tiểu nha đầu, dám dạy bảo tiền bối!
Triệu Tử Tuấn vươn tay dùng sức xoa rối tóc Đào Hoa Yêu Yêu.
- Tuổi và chỉ số thông minh không có quan hệ nhiều cho lắm đâu
Đào Hoa Yêu Yêu cười ha hả, chọc chọc cánh tay Triệu Tử Tuấn đang ôm cổ cô:
- Nha đầu chết tiệt kia, em dám đạp lên mặt mũi anh?
- Ngu ngốc, phải bảo là leo lên đầu lên cổ, quân bán nước
chân ngoài dài hơn chân trong, vừa khen anh hai câu đã không tìm được
hướng Bắc.
Đào Hoa Yêu Yêu bướng bỉnh thân thiết dí mũi Triệu Tử Tuấn, hai người toát ra vẻ thân mật, gần gũi vô cùng.
Lưu Khiêm Học kinh ngạc nhìn hai người bọn họ “liếc mắt đưa tình”,
sau đó yên lặng liếc nhìn Sở Phi một cái. Sở Phi nhắm mắt như lão tăng
nhập định.
Rất nhanh, xe dừng lại ở bãi đỗ xe của công ty Thỏa trí sáng tạo, Đào Hoa Yêu Yêu nhảy xuống xe, khách khí nói cảm ơn với Sở Phi, Lưu Khiêm
Học thậm chí cả lái xe.
Sở Phi gật gật đầu, nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
- Lần sau đừng đón xe trên cầu vượt, không an toàn, chờ xe cảnh sát đến sẽ đưa em xuống cầu
Đào Hoa Yêu Yêu run lên rồi ngang tàn xách túi lên vai, cười mà không cười:
- Cảm ơn Sở tổng chỉ dạy
Nói xong cũng không quay đầu lại, khoác tay Triệu Tử Tuấn, như con chim nhỏ nép vào Triệu Tử Tuấn mà đi về phía thang máu
Sở Phi chỉ lẳng lặng nhìn cô dần khuất xa khỏi tầm mắt
Lưu Khiêm Học ngồi bên vô cùng cao hứng nói mát:
- Thương tâm là nỗi đau nói không nên lời
Sở Phi chỉ lặng lẽ nhìn bóng bọn họ biến mất sau thang máy. Lúc cuối cùng anh thấy cô cười, nụ cười sáng lạn tựa mặt trời
Anh bình tĩnh bảo lái xe:
- Đi thôi
Nói xong quay đầu về phía khác
Yêu Yêu, cô ấy đã rất cố gắng làm cho bản thân được vui vẻ nên anh
không thể đến gần cô. Ở xa thôi, chỉ cần ở xa nhìn cô dần dần vui tươi
hơn, hạnh phúc hơn là đủ.
Trong thang máy, Triệu Tử Tuấn vỗ vỗ cánh tay Đào Hoa Yêu Yêu đang khoác tay mình:
- Sở Phi chính là người mà em ngàn dặm tương tư?
Đào Hoa Yêu Yêu mếu máo:
- Em không có mắt nhìn thế sao?
Không đợi đối phương trả lời, cô nhụt chí lắc đầu:
- Thôi đi, thì cứ cho là em chẳng có mắt
Triệu Tử Tuấn vui mừng, thơm Đào Hoa Yêu Yêu chụt một cái:
- Biết ưu điểm lớn nhất của em là gì không? Chính là thành thật và ngây thơ
- Em có phải là quá ngây thơ không?
Cô cười khổ, nói muốn quên, muốn cố gắng
học cách quên nhưng như đã thành bản năng, chỉ cần nhìn thấy vẻ lạnh
lùng của anh thì đầu bốc hỏa, không nhịn được muốn thân mật với người
đàn ông khác trước mặt anh, sau đó thấy anh thờ ơ lại càng tự khổ sở.
- Ừ, em thật ngây thơ. Triệu Tử Tuấn đáp lời
Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh một cái:
- Anh chẳng giỏi an ủi người khác gì cả
Triệu Tử Tuấn nhún nhún vai:
- Lúc này đùa giỡn chẳng phải để em đánh
Hiển nhiên hắn rất hiểu Đào Hoa Yêu Yêu.
- Cho dựa nhờ một chút
Đào Hoa Yêu Yêu tựa đầu vào lưng Triệu Tử Tuấn, rầu rĩ. Triệu Tử Tuấn không nói gì, để cho cô dựa vào, trong đầu
hiện lên đôi mắt lạnh lùng đó. Nếu anh nhớ không nhầm, đôi mắt lạnh lùng đó, tuy rằng ít có cảm xúc dao động nhưng suốt đường đi vẫn như có như
không mà nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.
Đào Hoa Yêu Yêu vừa vào văn phòng đã bị
các đồng nghiệp cũ vây quanh sau đó ngoan ngoãn dâng quà tặng cho mọi
người, thần thần bí bí cười với cô
- Mọi người tỏ vẻ thần b