
i của
người trưởng thành. Trong khoảnh khắc đó, mới biết được lòng mình đã mệt mỏi tới đâu. Chỉ muốn yên tĩnh.Trên bãi biển trong xanh ở
Việt Nam, từng nhìn thấy mấy hòn đảo xanh rờn. San sát nhau, tuyệt đẹp.
Những hòn đảo này không có đường ra, cũng không thể chèo tới được. Gia
đình của chúng ta là một hòn đảo. Linh hồn của chúng ta trong thành phố
cuối cùng cũng là một hòn đảo. Cô độc như vậy. Rực rỡ và mệt mỏi.Người đàn ông ấm áp và yên tĩnh, căn phòng sạch sẽ, có một chú chó con, có
tấm rèm cửa sổ được gió thổi bay với cái ban công rợp mát bởi cây xanh.
Như vậy, khi mất ngủ hoặc có thể ôm choàng lấy nhau. Và chúng ta có thể
tạo thành nhóm. Nhưng đối với con người này, tôi đã không còn tí tưởng
tượng nào. Anh là không khí trong suốt. Ở đó nhưng dường như
lại không ở. Đối với cuộc sống của tôi, ý nghĩa của anh chỉ như vậy mà
thôi. Chỉ là đảo tường vy trong ảo giác.Tôi không nói với mẹ
rằng chỉ có những người đàn bà và đàn ông kinh tế không độc lập hoặc
khiếp sợ cô đơn mới có ý nghĩa lấy hôn nhân để thay đổi cuộc sống, giành lấy an toàn. Nhưng đối với tôi, đó không phải là điều quan trọng nhất.
Tôi sống rất tốt vì biết mình muốn gì. Tôi yêu cuộc sống như biển cả. Có sóng lớn, có khoảng lặng nhưng rốt cuộc luôn luôn thay đổi. Nỗi cô đơn
của biển không thể thốt nổi thành lời.Rất nhiều người từng
yêu chúng ta. Chúng ta rời bỏ họ. Đó là cái giá chúng ta phải trả. Nghĩ
ra cũng là cam tâm tình nguyện. Không ai có thể cùng một lúc chiếm được
cả tự do và an toàn trong cuộc sống. Đó là điều không thể. Lúc bốn giờ sáng, bầy quạ trong vườn bắt đầu rộ tiếng. Những âm thanh mỏng
mảnh cứ nhấp nhô. Bầu trời như giăng một lớp màn xanh xám u buồn, rồi
dần dần sáng rõ. Lúc đó rất giống như khi đi du lịch, dậy sớm để kịp ra
xe, vẫn ngà ngật buồn ngủ, nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện bên cạnh mà cứ ngỡ trong mơ. Nhưng cuộc hành trình một ngày mới đã mở ra trước
mắt.Bước ra ban công nhìn xuống khu vườn tĩnh mịch bên dưới.
Trên con đường nhựa xa xa có tiếng xe hơi vọng lại. Thành phố bắt đầu
thức giấc. Trong đám cây, một chú cún trắng chậm rãi đi tới. Không biết
chó của nhà ai. Đi dạo sớm như vậy. Cún Ngoan khẽ khàng bước tới bên
tôi, quỳ xuống bên cạnh. Cún cũng vừa dậy.Trong thời gian
khoảng bốn mươi phút, màu trời luôn biến đổi, như thể một cái đồ đựng
phủ vải xanh. Tấm vải cứ bị bóc ra từng tí một, mãi cho tới khi sắc trời hoàn toàn sáng hẳn. Nhưng chân trời đã có màu hoa hồng đỏ mà mặt trời
vẫn chưa chịu ló ra.Lại là một ngày hè oi bức.Trời sáng rồi. Tôi cũng phải đi ngủ thôi. Tôi ở Thượng Hải, đón mẹ tới Bắc Kinh sống
chung. Mẹ dẫn theo đứa em trai mười chín tuổi của tôi vừa nghỉ hè. Đó là hai người quan trọng nhất, là những gì còn sót lại trong cuộc đời tôi
sau khi bố đi xa.Buổi chiều nóng nực. Chiếc xe khách đường
dài mẹ đi vừa tới bến. Mẹ mặc một chiếc quần vải mềm mại in những bông
hoa li ti, chiếc áo ngắn tay có móc trắng. Bên cạnh một đống hành lý. Em trai ca cẩm, Mua lắm đồ biển khô thế không biết, sợ chị ở Bắc Kinh
không có mà ăn. Còn mang bao nhiêu đồ ăn vặt nữa chứ, cứ như đi du xuân
vậy. Mẹ đứng bên, cười rất tươi.Khi băng qua con đường xe cộ
tuôn như thác chảy, tôi nắm chặt tay mẹ. Bàn tay mẹ ấm mềm và thô ráp,
trên ngón tay vẫn đeo vài chiếc nhẫn. Hồi trẻ, mẹ vẫn thích áo dài
Thượng Hải và đồ trang sức. Năm 50 tuổi vẫn thế. Mua vé tàu giường mềm
lúc sáu giờ tối. Sau khi bố tôi qua đời, cơ thể mẹ bắt đần bất an, mất
ngủ, chóng mặt, nước mắt chảy quá nhiều, đọc sách bắt đầu phải đeo kính
và sợ ngồi máy bay.Hồi nhỏ, mẹ thường một mình dắt tôi đi xem phim ngoài rạp. Mẹ luôn yên tĩnh. Mẹ từng là cô gái có kiến thức phong
phú. Hàm răng sáng tươi tắn, mớ tóc đen dày, vẻ cứng cỏi gần như tàn
nhẫn. Những thứ đó sau này mẹ đều dành cho tôi. Tình cảm giữa bố và mẹ
luôn nhàn nhạt. H ọ giống như đa số các cặp vợ chồng Trung Quốc khác,
cùng sống chung gần ba mươi năm trong trách nhiệm và thói quen dựa dẫm
vào nhau. Mẹ tôi của ba mươi năm sau, khi bắt đầu chớm già, đột nhiên
thấy cô độc.Có lúc, mẹ thấy bố con vẫn còn sống. Không thể
tin được ông ấy vứt mẹ lại như vậy. Mẹ khẽ nói. Tôi gật đầu. Trong đêm
khuya một mình, mẹ nằm trong căn phòng trống trải đầy ắp hồi ức, luôn
nghe thấy tiếng bố dùng chìa khoá mở cửa. Rất nhiều chuyện cũ chỉ thuộc
về một mình mẹ. Những người bên cạnh có thể bầu bạn, nhưng không thể tìm được bất kỳ sự an ủi nào. Tôi có thể cảm nhận được nỗi cô độc đó. Nhưng không thể làm gì cho mẹ. Toa nằm rất sạch sẽ. Gia đình ba người chiếm gần hết giường. Mẹ tiện
tay mang theo một đoá hoa dành dành màu trắng tinh khiết trong túi nhỏ,
lá xanh mướt. Đó là loài hoa mà mẹ thích nhất. Nở rộ khi vào hè, có mùi
thơm nồng u buồn. Trong vườn nhà bà ngoại ở quê có một gốc cây dành dành rất lớn. Mẹ súc sạch một cái chai nước khoáng, kêu tôi đi lấy nước, cắm hoa vào. Cánh hoa hơi úa vàng nhưng mùi thơm vẫn ngập tràn gian tàu
chật hẹp. Trong màn đêm trên chuyến tàu lắc lư, mẹ ngủ rất
say. Em trai ở giường trên bật ti vi, đeo tai nghe lên xem phim. Tôi tựa vào gối