Duck hunt
Đào Yêu Ký

Đào Yêu Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321933

Bình chọn: 8.00/10/193 lượt.

__________

Mộ Dung Dật Phong choáng váng, ngơ ngác nhìn Liễu Tiểu Ngâm đầu tựa vào trong ngực Bạch Trúc Ngữ cọ qua cọ lại.

Nữ nhân này, quả thực là sắc đảm ngập trời.

Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu cũng không hủy sân khấu của nàng, cộng thêm bản thân cũng muốn nhìn trò hay một chút nên liền tùy ý nàng sỗ sàng trên người Bạch Trúc Ngữ.

Bạch Trúc Ngữ phục hồi tinh thần lại, ôn nhu hỏi: “Cô nương, ngươi mới vừa rồi gọi ta là ca ca?”

“Ca, muội là muội muội cùng cha khác mẹ thất lạc bên ngoài hơn mười năm đây!” Kỹ thuật diễn của Liễu Tiểu Ngâm không tệ, khóc đến mức nước nước mắt văng tung tóe, sau đó gối đầu lên lồng ngực của Bạch Trúc Ngữ. Ừ, cứng mềm vừa phải, không tệ không tệ, thành thân rồi có thể tiết kiệm được tiền gối.

“Cô nương, ngươi chắc chứ?” Mặc dù hỏi như thế nhưng Bạch Trúc Ngữ vẫn lịch sự mà đưa tay vỗ về lưng nàng, an ủi nàng.

“Ca, ca gọi muội là Tiểu Ngâm là được rồi… Sao lại không chắc chứ? Chẳng lẽ huynh nhìn thấy muội không có cảm giác gì đặc biệt sao?” Liễu Tiểu Ngâm cầm tay hắn, ừ, lòng bàn tay ấm áp, thân thể cũng ấm áp, sau này mùa đông không sợ bị đông lạnh.

“À, hình như là có một chút… Tiểu Ngâm cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Bạch Trúc Ngữ hỏi.

“Huynh chờ một chút.” Liễu Tiểu Ngâm buông hắn ra, bước nhanh chạy đến Đào Yêu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đào Yêu, ngươi bao tuổi?”

“Mười bảy.” Đào Yêu đáp: “Sinh ngày 10 tháng 8.”

“Ca, muội mười bảy.” Nhận được tình báo, Liễu Tiểu Ngâm lại xông tới chỗ Bạch Trúc Ngữ, cố ý đụng bụng vào chỗ nhạy cảm của hắn. Ừ, khá lớn, đủ bảo đảm nửa đời sau của nàng .

Thông qua mẫu thân nhà mình giáo sư tổ truyền xuống một loạt kỹ thuật dò xét, Liễu Tiểu Ngâm vô cùng khẳng định, Bạch Trúc Ngữ là cực phẩm trăm năm khó gặp nhất.

Đang mừng thầm, có một người khập khiễng đi vào từ ngoài cửa.

Dáng dấp có vài phần giống Bạch Trúc Ngữ, chẳng qua là trong ánh mắt nhiều điểm không kềm chế được, ngoài mắt có mấy vòng tím.

Người này chính là Bạch gia Nhị công tử Bạch Tùng Ngữ bị Mộ Dung Dật Phong dạy dỗ trong khách điếm.

Bạch Tùng Ngữ nhìn thấy Mộ Dung Dật Phong, lại nhìn huynh trưởng của mình, nhất thời cười lạnh: “Ta nói, không biết mấy người này chui ra từ đâu, hóa ra là đại ca tìm người dạy dỗ ta.”

Bạch Trúc Ngữ không giải thích được: “Tùng Ngữ, đệ là có ý gì? Còn có, vết thương trên mặt đệ là vì sao?”

Bạch Tùng Ngữ nghe vậy, phát hiện không đúng, xem ra Mộ Dung Dật Phong không phải là huynh trưởng tìm đến, như vậy hắn là đến tìm mình ?

Chẳng lẽ còn chưa đánh đủ?

Thấy Bạch Tùng Ngữ cảnh giác nhìn mình, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu, hắn giải thích: “Chúng ta hộ tống lệnh muội trở lại.”

“Muội muội của ta?” Bạch Tùng Ngữ hồ nghi: “Ta lấy đâu ra muội muội?”

Đào Yêu lẳng lặng nói: “Chính là người bị ngươi đùa giỡn ở khách điếm, hơn nữa còn muốn nàng bán mình cho ngươi, là vị cô nương kia.”

Bạch Tùng Ngữ khiếp sợ nhìn“Muội muội” đang ôm cổ huynh trưởng mình không tha, đôi mắt đen nhanh chóng rơi xuống đất.

Là muội muội của hắn?

Hắn loạn luân , hắn cầm thú , hắn khiến thần cũng phẫn nộ.

Bạch Tùng Ngữ thất hồn lạc phác mà ôm lấy cây cột nhà được sơn đỏ, bắt đầu đụng đầu liên tục.

Xem được trò hay rồi, bắt đầu làm chính sự, Mộ Dung Dật Phong xoay người hỏi: “Bạch công tử, thật ra thì Tiểu Ngâm có phải là cốt nhục của lệnh tôn hay không còn chưa xác định. Cho nên có thể xin lệnh tôn đi ra ngoài ngay mặt nhận thức một chút hay không?”

Nghe vậy, Bạch Tùng Ngữ dừng hành động tự mình hại mình lại, cười lạnh nói: “Đừng có nằm mơ, cha ta chỉ thích con lớn của ông, trừ hắn ra ở ngoài, mười năm này ai ông ấy cũng không gặp.”

Trong mắt Bạch Trúc Ngữ hiện lên một tia phức tạp, nhưng một lát sau, hắn lại mỉm cười: “Các vị, cha ta vẫn đóng cửa luyện công, gần đây chính là thời gian quan trọng… Như vậy đi, cho ta một ít thời gian đi báo cho lão nhân gia một tiếng, chúng ta tính sau, được không?”

Không cưỡng cầu nữa, Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu chỉ có thể giật Liễu Tiểu Ngâm từ trên người Bạch Trúc Ngữ xuống, kéo nàng trở lại khách điếm chờ chực.

“Bạch Chí Quang kia cũng thật là kỳ quái, lại bế quan suốt mười năm, hơn nữa ngay cả con trai bé cũng không gặp.” Liễu Tiểu Ngâm lấy tay chống cằm: “Kỳ quái hơn chính là, cái loại quái nhân này lại có thể sinh ra như vậy cực phẩm Bạch Trúc Ngữ, dáng dấp đẹp trai, tính tình cũng tốt, quả thực là làm tướng công không cần tuyển người thứ hai.”

“Ngươi biết kỳ quái nhất là cái gì không?” Mộ Dung Dật Phong mỉm cười.

“Cái gì?” Liễu Tiểu Ngâm tò mò ghé lỗ tai sát vào.

“Đó chính là,” Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:“Tại sao ngươi muốn ở trong phòng Đào Yêu? !”

Hắn hao hết tâm tư, xuất bao nhiêu tiền để chưởng quỹ an bài cho hắn và Đào Yêu phòng hảo hạng, vừa thanh nhã, vừa bí mật, thích hợp nhất là buổi tối tâm sự. Vốn định tối nay tới tìm Đào Yêu ngắm sao hàn huyên trăng sáng nhớ lại mặt trời, ai ngờ Liễu Tiểu Ngâm này giãy đành đạch không chịu đi, hại hắn tính toán thất bại, thật sự là quá ghê tởm!

“Ta ở nhờ phòng Đào Yêu, cũng không ở nhờ phòng ngươi, ngươi gấp cái gì?”