
hẹ nhàng gọi: “Mẹ?”
Lúc lâu sau, bà mới chập chạp quay đầu lại.
Gió lạnh phả vào mặt.
Tóc của bà bị gió thổi tung, một dải mảnh khảnh phủ lên mặt.
Bà nhìn Đào Yêu, nhưng ánh mắt kia như có như không, không có tiêu cự, hoàn toàn xa lạ.
Bà không nhận ra Đào Yêu, không nhận ra con gái của mình.
Một cảm giác quen thuộc khiến Đào Yêu trở lại trên thực tế.
Mặc dù trước mắt tối đen, nhưng Đào Yêu lại biết, hắn tới.
Cửu Tiêu.
Hắn tới.
Quả nhiên, đang lúc chưởng kia chuẩn bị đập vào ót Đào Yêu, một cái tay bỗng nhiên ôm lấy hông của nàng, kéo nàng vào một trong lồng ngực rắn chắc.
Chưởng kia đánh trúng một hòn đá to, tạo nên rung động kịch liệt.
Lỗ tai Đào Yêu dựa vào da thịt thô ráp, nghe tiếng tim đập vững vàng cùng giọng nói bình ổn cố hữu của Cửu Tiêu: “Không có chuyện gì .”
Đào Yêu ngẩng đầu, mặc dù lúc này căn bản không thể thấy rõ hình dạng của hắn, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên.
Người thần bí kia cũng không vì thế mà bỏ qua, hắn nhận rõ tình thế, bắt đầu tiến công Cửu Tiêu.
Cửu Tiêu đẩy Đào Yêu ra, xông lên phía trước đánh nhau với người thần bí kia.
Đưa tay không thấy được năm ngón trong bóng tối, chỉ nghe thấy chưởng gió gào thét, kiếm khí xé trời.
Võ công của hai người không phân cao thấp, vì vậy ngươi tới ta đi, đánh túi bụi.
Bỗng nhiên, người thần bí tung ra một chiêu tuyệt học, song chưởng vẽ một đường cong lưu loát trong không trung, như nước chảy mây trôi, tiêu sái chí cực.
Khí lưu đột nhiên biến hóa, Cửu Tiêu cảm giác thân thể giống như bị một sức mạnh vô danh giam cầm, không thể động đậy.
Người thần bí đột nhiên chém kiếm tới Cửu Tiêu.
Ở nơi này một chưởng đoạt mệnh sắp đến, bên trong động bỗng nhiên sáng lên.
Đào Yêu.
Nàng lấy hộp quẹt ra, chiếu sáng hết thảy.
Người thần bí kia cả người run lên, cũng không để ý đang trong lúc đánh nhau, mơ hồ thu hồi thế công, hai tay che mặt, co rúc ở trên mặt đất.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng Đào Yêu và Cửu Tiêu đã thấy rõ ràng .
Mặt của hắn, tay của hắn, da toàn thân của hắn đã thối rữa.
Những thứ thịt thối kia, tất cả đều kết vảy, chất lỏng màu vàng từ từ chảy ra, tỏa ra mùi hôi thối.
Hình ảnh quá kinh khủng đến mức có thể khiến người nhìn thấy hồn phi phách tán.
Nhưng bây giờ, cái người đáng sợ này cũng đang lạnh run, đáng thương như thế.
Đào Yêu và Cửu Tiêu đứng tại chỗ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Đúng lúc này, ngoài động bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, không bao lâu sau, Bạch Trúc Ngữ liền cầm lấy cây đuốc, mang theo đoàn người Liễu Tiểu Ngâm tiến vào.
Nhìn thấy tình cảnh trong động, Mộ Dung Dật Phong vội vàng vọt tới giữa Đào Yêu và Cửu Tiêu, tách bọn họ ra, ân cần hỏi: “Đào Yêu, nàng không sao chứ?”
“Không sao!” Đào Yêu lắc đầu, sau đó cẩn thận nhìn mặt của hắn, tò mò hỏi: “Mộ Dung, trên mặt của ngươi sao lại có nhiều vết son môi như vậy?”
Nhớ tới thảm kịch vừa xảy ra, Mộ Dung Dật Phong bi thống, không nhịn được gục trên vai Đào Yêu, yên lặng rơi lệ.
Quá thảm thiết, thật sự là quá bi đát mà!
“Hắn ấy à, không cẩn thận vào nhầm gian phòng của Vương quả phụ, thiếu chút nữa đã bị ăn đến xương cũng không cpfn.” Liễu Tiểu Ngâm lại có chút hả hê
“Ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu!” Mộ Dung Dật Phong trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngay cả loại thủ đoạn hạ lưu dùng thuốc mê cũng tung ra, thế mà cả cái rắm của người ta cũng không thấy.”
“Vương quả phụ là ai?” Đào Yêu hỏi.
“Chính là người đàn bà lần trước nói ta đùa giỡn bà ta trên phố, kỳ thực là bà ta đùa giỡn ta ấy.” Mộ Dung Dật Phong kích động, Đào Yêu rốt cục cũng quan tâm mình. Mau an ủi hắn tận tình đi, mau phóng thích bản năng của người mẹ mà ôm hắn đi, mau biến cầm thú mà thu nạp hắn đi~!
Nhưng Đào Yêu chỉ “À” một tiếng, sau đó lại như suy nghĩ mà gật đầu: “Thì ra là các ngươi có duyên phận như vậy.”
“Loảng xoảng loảng xoảng”, người nào đó thẳng tắp té trên mặt đất.
Phía bên này, Bạch Trúc Ngữ nhìn thấy người thần bí trên mặt đất, lập tức đi tới, cởi áo ngoài ra, choàng lên mặt hắn.
Bạch Tùng Ngữ chất vấn: “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao hậu viện lại có địa phương bí mật này? Còn có, quái nhân cả người chảy mủ này là ai?”
“Câm mồm !” Bạch Trúc Ngữ đanh giọng: “Không cho phép vô lễ như vậy!”
Bạch Tùng Ngữ chưa từng thấy qua bộ dáng huynh trưởng nghiêm nghị như thế, nhất thời đứng ngốc tại chỗ.
Gió vù vù thổi qua, ánh lửa chập chờn, bóng của tất cả mọi người đều in lên đá
Đào Yêu mở miệng: “Hắn, hẳn là Bạch Chí Quang.”
Vừa dứt lời, thân thể Bạch Trúc Ngữ kịch liệt lay động, hắn bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm thanh nói: “Nơi này là Bạch gia phủ ngụ, xin các vị cấp tốc rời đi!”
Bạch Tùng Ngữ lúc này bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, chợt xông lên, níu lấy vạt áo Bạch Trúc Ngữ, quát: “Nàng nói thật? ! Ngươi đến tột cùng đã làm gì cha! Tại sao lại giam ông ở chỗ này?!”
Bạch Trúc Ngữ rũ mắt, không lên tiếng, ánh lửa màu đỏ bập bùng chiếu lên bóng ma in sâu trên mặt hắn.
Bạch Tùng Ngữ càng ngày càng kích động, huynh trưởng im miệng không nói, vào mắt hắn như một loại cam chịu. Hắn kích động, trong sự giận dữ, giơ tay muốn đánh huynh trưởng m