
m, xem người tài
xế loay hoay chui dưới gầm xe chữa máy. Má nó thì ngồi nhai trầu trong xe bên
cạnh có người vú em đang bung búng vào những sợi dây dàn để dỗ em nín khóc. Cho
tới cả cây đàn măng-đô-lin, chúng nó cũng mang theo chơi trong lúc chạy giặc!
Tôi bỗng chợt nhớ mình còn quên một món ở
nhà, toan chạy trở lại. Nhưng ba tôi lừ mắt nhìn tôi, và ông cứ cắm cúi đẩy
chiếc xe đạp cồng kềnh vượt sang ngã ba Đạo Ngạn. Chúng tôi đã ra khỏi thành
phố rồi, có quay lại cũng không kịp. Huống chi cửa nhà tôi đã khóa chặt, mà má
thì nhất định không trao chìa khóa cho tôi.
Ôi, cái địa bàn bằng quả trứng có cây kim
đồng hồ quay quay chỉ về hướng bắc của anh Ba thủy thủ cho tôi năm ngoái, nó
còn nằm trong ngăn kéo bàn học, bên cạnh hộp thuốc màu Lơ-phơ-răng và xấp
các-pốt-tan( Bưu ảnh) in đủ hình phong cảnh năm châu bốn biển... Tại sao tôi
lại có thể quên cái "tài sản quí báu ấy của mình được? Tôi đâm ra giận má
tôi. Đến chai nước mắm bà vẫn còn nhớ mang theo, thế mà những thứ ấy bà lại
không nhớ giùm tôi.
Không biết hiện giờ anh Ba thủy thủ thân mến
của tôi ở đâu? Anh có nhập vào Cộng hòa vệ binh chặn đánh giặc Pháp ở nơi nào
đó không Hay anh đang lênh đênh trên một con tàu giữa biển khơi mà không biết
rằng giờ đây, giặc Pháp đang đuổi tôi chạy hộc tốc thế này? Chân bước đi mà mặt
tôi cứ ngoảnh lại nhìn về thành phố. Mấy đứa bạn nhỏ cua tôi ở bên kia đầu cầu
quay, vùng chợ cũ, xóm Đình, xóm cả, chắc đã chạy vế hướng chùa Vinh Tràng đổ
về Gò Cát, Bến Tranh rồi... Chà, mai mốt đây cánh thanh niên đuổi giặc ra khỏi
thành phố, chúng tôi lại quay về gặp nhau, tha hồ mà kể dủ thứ chuyện nhé?
Tôi vừa có phần lo, lại vừa có phần vui. Có
gì đâu mà má tôi lại mặt xanh mày xám thế kia? Lâu lâu, tản cư một lần thế này
cũng vui như cái bận quân Đồng minh ném bom bọn Nhật, đi ít hôm lại về: Lúc về,
trong các buổi đến trường gặp nhau chúng tôi càng thêm nhiều chuyện vui hơn
trước.
Chạy nhanh lên bà con ơi!
Tiếng kêu của một người nào đó khiến chúng
tới giật mình quay lại. Cây đang bị chặt ngã, đổ rầm rầm phía sau. Thanh niên
bắt đầu đốn cây chặn đường, ngừa giặc tiến về hướng này. Người ta kháo nhau:
thằng Tây khôn lắm! Nó chẳng dại gì từ Tân An đánh xuống. Nó vòng ra biển rồi
bất ngờ từ cửa Gò công thọc lên. Mình không đề phòng mặt đó thì đến trời cũng
chẳng kịp trở tay". Một tiếng nổ vọng rền từ trung tâm thành phố. Cột khói
đen sì cuồn cuộn bốc lên. Một chỗ, hai chỗ, ba chỗ lửa đã cháy khắp nơi trong
thành phố, từ trên bẹ một ngọn dừa cao chót vót, một cụ già đứng che tay lên
mắt, nhìn theo các cột khói.
- Tây chiếm Mỹ Tho rồi, bà con ơi - Tiếng kêu
thất thanh của ông lão tắt giữa những tràng tiếng súng liên thanh nặng nổ
pãp... pập và tiếng đạn bay vui víu trên trời.
Hai hôm sau, chúng tôi chạy tới Cai Lậy, cách
thành phố tỉnh ly chừng ba tầm súng đại bác. Thị trấn vẫn đông vui, chợ nhóm
tấp nập như thường nhưng không khí chuẩn bị chiến đấu có phần sôi nổi và căng
hơn ở tỉnh Ba má tôi vào ở nhờ nhà một người bà con. Không hiểu sao tôi cũng
bắt chước điệu bộ quái quỉ của anh em thằng Phi, thằng Tính, thọc hai tay vào
túi quần sooc, nhẩn nha đi dạo phố. Tôi đứng xem các anh thanh niên nông dân
mặc quần áo nhuộm màu phèn, tóc tai bù xù từ các thôn ấp xa xôi vác tầm vông
nối nhau kéo vào thị trấn. Trông cũng khí thế lắm. Họ ít nói, ít cười, mặt lầm
lầm. Chắc là đánh giặc khá lắm. Nhưng họ xếp hàng từng tiểu dội đi la mác, chân
tay con chệch choạc, không được đều bước và oai như các anh thanh niên ở tỉnh.
Tôi chỉ phục nhất có cậu Lê Văn Tám ở Sài Gòn. Ngày nào tôi cũng vào phòng
thông tin xem tranh, đọc báo "Kèn gọi lính" để về kể lại cho má tôi
nghe. Cậu này cũng cỡ tuổi tôi thôi, có khi còn bé hơn, thế mà dám tẩm dầu vào
người đốt kho xăng địch thì bảnh thật Người họa sĩ nào vẽ bức tranh "Em bé
tẩm dầu, đã tô nhiều ngọn lửa quá, khiến tôi chỉ thấy có đôi mắt sáng ngời của
cậu bé, còn cả ngươi cậu ta thì đỏ rực như một cây đuốc ấy! Giá tôi có mang hộp
thuốc màu theo thì tôi cũng bắt chước vẽ một bức như thế này để khi nào trở về
đưa ra treo ở lớp học.
Thường trong lớp, tôi là đứa học trò vẽ giỏi
nhất. Thầy giáo đã nhiều lần khen, bảo tôi vẽ những hình con bọ dừa, con bướm
phóng đại to như cái quạt treo lên bảng làm bài học cho cả lớp kia mà!
Tôi chẳng đủ thì giờ nghĩ lan man những chuyện
đâu đâu nữa. Tôi ở Cai Lây độ tuần lễ thì giặc Pháp mò lên. Gia đình tôi lại
chạy về hướng Cái Bè. Chúng tôi cứ chạy truy tầm đại bác của giặc. Rồi Cái Bè
cũng mất. Gia đình tôi chạy vào đồng ruộng. Chiếc xe đạp vướng lắm, ba tôi đem
biếu nó cho các anh tự vệ dùng để chạy liên lạc trên đường quốc lộ...
Bây giờ thì tiếng súng nổ rền bốn phía chung
quanh, không còn biết đâu là đâu nữa. Chúng tôi quá giang theo xuồng của đồng
bào đi vào chợ Thiên Hộ( Thiên hộ dương tên một người anh hùng chống pháp ở đồng
háp mười ).
Những người nông đần sẵn sàng giúp đỡ ba má
tới đủ mọi thứ. HỌ cho gạo thổi cơm, cho mượn xuồng đi chợ...
Những thằng bé con còn dạy tôi cách cầm chĩa
ba mũi phóng