
phòng
khách.
Cắn chặt môi tới trắng bệch, cô cụp mí mắt xuống run nhè nhẹ đi ra phòng bếp.
“Tối nay bác chuẩn bị phòng khách, Mary muốn ở đây với tôi!” Hình như cảm thấy chiếc lá rớt xuống trong gió mưa chịu đựng sự dày vò vẫn chưa
đủ, anh còn cố tình chặt một nhát dao xuống tim cô.
“Thiếu gia, sao cậu có thể đối xử với phu nhân như vậy?” Bà Lưu từ
trong phòng bếp chạy ra nâng Tiếu Trác ngã xuống dưới đất lên.
“Cháu mới là chủ nơi này, bác hãy chuẩn bị bữa tối cho cháu.” Lãnh Vũ Hiên trợn nhìn Tiếu Trác mặt trắng bệch, “Cô đang giả bệnh cho ai xem?
Cút vào phòng cho tôi!”
“Xin lỗi.” Cô yếu đuối gỡ sự dìu đỡ của bà Lưu, “Cháu không sao, bác
Lưu.” Cô cúp mí mắt xuống gật nhẹ đầu với bà Lưu, quay người lên lầu.
“Tôi đỡ cô, phu nhân!” Bà Lưu vội vàng quan tâm nói, bà thực sự bất bình thay cho phu nhân.
“Bác Lưu, rót trà. Cháu không muốn khách của cháu chịu sự lạnh nhạt!” Anh cố tình không cho bà Lưu có cơ hội an ủi trái tim Tiếu Trác nhỏ
máu.
“Bác Lưu, không cần đâu.” Bà Lưu đang định nổi giận, Tiếu Trác vội
vàng lên tiếng ngăn cản, “để cháu tự mình về phòng yên tĩnh một chút.”
Cô cố gắng nặn ra nụ cười để bà Lưu yên tâm, sau đó thất tha thất thểu
vịn cầu thang lên phòng.
“Hiên, cô ấy đi rồi. Anh đừng giận nữa.” Mary nũng nịu xoa ngực Lãnh Vũ Hiên.
“Có em ở đây, anh đâu có rảnh mà tức giận với người phụ nữ khác?” Anh cố ý nâng cao giọng, thơm lên môi Mary.
Anh mãn nguyện nhìn bóng dáng lay động trên cầu thang, tàn khốc
thưởng thức vết thương chảy máu đầm đìa của cô. Đột nhiệt nụ cười trên
khóe miệng anh cứng lại, bởi vì bóng dáng lay động đó lại chầm chậm quay đầu lại đồng thời nhướng đôi mí mắt bình thường vẫn cụp xuống cười thê
thảm với anh, “Ngủ ngon!” Đợi anh hoàn hồn lại, bóng đáng đó đã sớm mất
hút. Hơi sững một chút, anh đặc biệt không để ý phía sau nụ cười đó,
tiếp tục hưởng thụ cảm giác thắng lợi đẫm máu.
“ “gió đông” thực sự tới rồi!” Vào tới phòng, Tiếu Trác ấn cùng một dãy số, trong ngữ khí có sự hưng phấn không nén được.
“Thiếu gia, không xong rồi!” 9 giờ tối, bà Lưu ra sức đập cửa phòng ngủ.
“Có việc gì?” Lãnh Vũ Hiên vô cùng khó chịu mở cửa, nhưng đối diện
với bà nhũ mẫu nuôi anh từ nhỏ tới lớn, anh không thể không giảm ngữ
khí.
“Bạn đại học ở Đài Loan của phu nhân gọi điện muốn mời cô ấy tuần sau đi Đài Loan tham gia buổi họp mặt các sinh viên của trường!” Bà Lưu vẻ
mặt lo lắng.
“Vậy thì nói cho cô ấy!” Lãnh Vũ Hiên buồn tẻ ngáp một cái.
“Nhưng tôi gõ cửa hơn chục phút mà phu nhân vẫn không lên tiếng. Sau
đó, tôi lấy chìa khóa mở cửa phát hiện cửa bị khóa trái!” Bà Lưu lo lắng phát khóc, “Thiếu gia, phu nhân có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Bác đừng khóc. Cháu sẽ đi phá cửa, được chưa!” Anh thực sự sợ bà
Lưu, đều trách người phụ nữ phiền phức kia! Anh quay đầu dặn dò một
tiếng với Mary đang nũng nịu ngồi trên giường nhìn anh, rồi theo bà Lưu
qua phòng Tiếu Trác.
“Phu nhân! Phu nhân! Sao cô ngốc thế!” Cửa bị đạp ra, bà Lưu nhào về
phía Tiếu Trác bình thản nằm trên giường, môi xanh mét, trên tủ đầu
giường đặt lọ thuốc an thần đã rỗng, sự thật rõ ràng Tiếu Trác uống
thuốc tự tử, “Thiếu gia, phu nhân tự sát rồi! Cậu mau cứu cô ấy đi,
nhanh cứu cô ấy đi!” Bà Lưu nước mắt như mưa lay động Lãnh Vũ Hiên đang
sững người một bên. Phu nhân đáng thương, vì ân oán của thế hệ trước mà
bị thiếu gia dày vò tới tự sát, bà thực sự sợ phu nhân giống như lão
phu nhân năm đó…..
“Gọi điện bệnh viện Thánh Hòa, kêu bọn họ chuẩn bị cấp cứu một phụ nữ dùng thuốc tự sát!” Có lẽ bị bà Lưu lay tỉnh, anh không còn đứng ngẩn
vô cảm ở trước cửa nữa, một bước dài tới trước giường ôm Tiếu Trác hôn
mê bất tỉnh lên rồi chạy xuống gara tầng dưới lái xe đi.
“Đây là chiếc xe thứ mấy rồi?” Bản thân anh cũng không nhớ rõ. Anh
chỉ biết liên tục tăng tốc độ trên đường, liên tục vượt các xe khác.
“Cô ấy có thể có chuyện không?” Nhìn xuyên qua gương hậu, anh lặng lẽ
nhìn Tiếu Trác ghế sau được ôm bởi bà Lưu. Cô luôn luôn dịu dàng như một con cừu non, cho dù anh áp bức và lăng nhục cô thế nào, cô đều lặng lẽ
chịu đựng. Anh tuyệt đối không ngờ cô nhẫn nhục chịu đựng như vậy cuối
cùng lại lựa chọn tự sát. Hóa ra, người dịu dàng hơn nữa cũng có thể
phản kháng, chỉ là cách phản kháng của cô rõ ràng so với người khác im
hơi lặng tiếng hơn nhưng kiên quyết lạ thường.
Cuối cũng tới bệnh viện, sau khi cấp cứu khoảng 1 tiếng, vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi rã rời bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Bác sĩ, phu nhân nhà chúng tôi thế nào rồi?” Bà Lưu lo lắng nắm cánh tay bác sĩ hỏi.
“Đừng như vậy, bác Lưu.” Lãnh Vũ Hiên ôm bà Lưu kích động thái quá,
hết sức lơ đi cảm giác bất an trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi bây giờ thế nào rồi?”
“Người bệnh sau khi rửa ruột sẽ qua cơn nguy hiểm.” Vị bác sĩ trung
niên nói: “Nhưng tình hình không lạc quan, chúng tôi sẽ điều y tá chăm
sóc cô ấy.”
“Vậy mấy tiếng nữa cô ấy có thể tỉnh lại?” Lãnh Vũ Hiên hỏi.
“Khoảng 1 tiếng sau.”
“Chúng tôi có thể thăm cô ấy không?” Bà Lưu ngăn nước mắt hỏi.
“Có thể, nhưng đừng kích động cô ấy.”
Trong phòng bệnh
“u