
Đồng dừng bước lại, nụ cười đọng lại ở trên
mặt, vẻ mặt sợ bị thương.
“Anh. . . . . . anh. . . . . . Buổi tối không biết sẽ bận đến mấy giờ, vậy em
cứ dùng cơm trước . . . . .”
“Không sao, em chờ anh.”
Đỗ Nhược Đồng cười cắt đứt lời của hắn, không hề cho người ta cơ hội đề phòng,
lo lắng, cô giống như con bướm nhanh nhẹn rời đi.
Quan Chấn Ngôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thẫn thờ
thật lâu.
Chuyện này sao lại biến thành như vậy?
Bắt đầu từ ngày đó, Quan Chấn Ngôn cùng Đỗ Nhược Đồng
đều cùng nhau ăn bữa trưa, bữa tối.
Quan Chấn Ngôn bắt đầu đem thời gian nghỉ ngơi của
mình điều chỉnh đến xế chiều (1h
chiều) một chút.
Bởi vì hắn kén chọn thức ăn mà mỗi ngày Đỗ Nhược Đồng
luôn dậy thật sớm đi chợ chọn mua thực phẩm tươi mới.
Bọn họ bắt đầu thay đổi giống như là bạn bè, hắn ăn
bữa tối xong, nguyện ý cùng cô đi dạo trong vườn, nghe cô nói những kiến thức
về cây trồng.
Đỗ Nhược Đồng phát hiện Quan Chấn Ngôn không thích nói
đến mình, nhưng hắn thích nghe cô nói chuyện. Chỉ một điểm này thôi, đã đủ
khiến Đỗ Nhược Đồng vui mừng. Cô kiên trì cùng cố gắng, cuối cùng lấy được một
chút bồi thường. Cô tin tưởng có một ngày, hắn sẽ chủ động cùng cô nói đến
những chuyện vụn vặt của hắn!
Hôm nay, một giờ chiều, tầm này cô thường có thói quen
đợi hắn xuống cùng ăn cơm, nhưng hôm nay có tiếp nhận nhiệm vụ của Bạch mẹ_____
gọi hắn rời giường.
Không biết chiếc gối mà cô mua thêm giúp hắn có khiến
hắn ngủ ngon hơn không?
Đỗ Nhược Đồng gõ cửa thư phòng, lặng lẽ đi vào. Cô đặt
xuống đầu giường một li nước mà hắn sẽ dùng sau khi rời giường.
Quan Chấn Ngôn hơi nhíu mày, nhưng vẫn không mở mắt
ra.
Cô đứng ở bên giường, cẩn thận đánh giá Quan Chấn
Ngôn——
Trên người hắn không mặc quần áo, nằm ở gối, một vết sẹo màu trắng từ tai trái
hắn trở xuống, một đường lan tràn đường ngang hắn phân nửa bên trái thân thể.
Một ít vết thương trải qua ca phẫu thuật, mặc dù đã nhạt dần, nhưng đường cong
không bằng phẳng, giống như có mấy cây nhỏ trắng trắng đang leo lên.
Muốn cho những vết thương này khép lại, cần bao nhiêu
thời gian và bao nhiêu can đảm ? Đỗ Nhược Đồng cắn môi, đau lòng cho hắn.
Hắn là loại người dù chịu khổ nhưng vẫn quật cường.
Bạch mẹ nói, sau tai nạn xe cộ, ước chừng Quan Chấn
Ngôn ở trong bệnh viện ba tháng. Sau khi hồi phục lại, hắn bắt đầu đi lại đều
cần người đỡ, thậm chí hắn còn bị giảm thính lực nhẹ bên tai trái.
Mạc dù sức khỏe phục hồi nhưng thân thể hắn không trở
về như trước được nưa, Quan Chấn Ngôn là con cưng trong gia đình, trong trường
học hắn còn là bạch mã hoàng tử. Bây giờ bị như vậy làm sao hắn chịu đựng nổi ?
Vì vậy, hắn bắt đầu trốn tránh mọi người, bắt đầu một
đầu chui vào thế giới của hắn, bắt đầu không tiếp xúc với người khác, bắt đầu
nhốt mình vào trong bóng tối.
Đỗ Nhược Đồng im lặng thở dài, lẳng lặng đưa mắt nhìn
hắn ngay cả khi ngủ khuôn mặt vẫn cau mày. Thật may , hắn cưới được một người
cố chấp như cô, cho dù như thế nào cô cũng muốn đem hắn kéo ra khỏi cái thế
giới hắc ám ấy.
Thấy hắn không rời giường, cô lớn giọng hơn một chút.
Quan Chấn Ngôn nhíu mày, cầm gối đầu áp vào lỗ tai.
Hôm qua hắn lại thức muộn? Đỗ Nhược Đồng nhăn mày.
Hắn có thói quen đi ngủ vào lúc sáng sớm, hắn và
Vampire giống nhau về thời gian làm việc và nghỉ ngơi, khiến sắc mặt của hắn so
sánh với nam nhân bình thường phải tái nhợt đến mấy phần. Cô phải làm thế nào
mới khiến hắn từ bỏ thói quen này đây ?
Cô thường ngủ rất nhiều, nếu như sau này cùng giường,
chẳng phải cả đêm cô sẽ không được ngủ yên sao?
Cô. . . . . . Cô đang suy nghĩ gì vậy! Đỗ Nhược Đồng
đỏ mặt, mở to mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Không cho phép nghĩ! Không cho nghĩ!
Đỗ Nhược Đồng đứng dậy thật nhanh, im lặng đến bên cửa
sổ, len lén vén một góc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài —— hắn có một ban công
thật rộng rãi.
Từ trên ban công nhìn ra ngoài, có thể thấy cả tòa sân
nhà giữa những cảnh trí tốt nhất, khó trách hắn có thể ở cả ngày trong phòng
không ra.
Đỗ Nhược Đồng đẩy cửa sổ ra, khiến mùi hương của cây
cối hoa cỏ trong sân bay vào trong phòng
“Em ở đây lén lút làm cái gì?” Một thanh âm trầm gầm
nhẹ từ phía sau cô truyền đến.
Đỗ Nhược Đồng bị sợ giật mình, lại vẫn cố trấn định
giữ vững, nặn ra một cái mỉm cười, dịu dàng nói: “Em đang đợi anh rời giường.”
Cô quay đầu nhìn lại, hắn đã mặc một cái áo màu đen —— tự nhiên. Hắn thậm chí
đã đem ly nước ấm kia uống hết sạch rồi, mà cô lại hoàn toàn không phát hiện những
cử động này của hắn.
“Ai cho phép em tiến vào?” Sắc mặt hắn xanh mét, giọng
điệu cực kém.
“Bạch mẹ có việc bận, em giúp bà gọi anh rời giường.”
“Bây giờ em có thể đi ra ngoài được rồi.” Quan Chấn
Ngôn đưa mắt nhìn phía sau cô, không muốn đi đoán xem vừa rồi cô đã nhìn được
bao nhiêu vết thương.
Khi hắn tỉnh lại, cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, dáng
vẻ trầm tư, xinh đẹp giống như một bức tranh. Tiếp theo, hắn đối mặt với chính
mình là một thân vết sẹo.
So với bất kì ai, hắn thấy mình quá xấu xí.
Hắn thống hận như vậy!
Quan Chấn Ngôn đứng bên cạnh cô, ánh mắt