
ệnh.” Cô mỉm cười nói.
Con ngươi nóng rực của Quan Chấn Ngôn khóa
tầm mắt của cô, bàn tay của hắn thuận theo đường cong trên cơ thể mà đi xuống,
phủ lấy mông cô, đem cô kéo về phía trước, kề sát phái nam rung động của hắn.
Đỗ Nhược Đồng xấu hổ cúi đầu tựa vào trên
vai hắn, thật sự là không biết mình đến tột cùng là tương đối quen với sự lạnh
lùng trước kia của hắn, hay cái ánh mắt nóng rực này, cử chỉ to gan hiện tại.
“Không phải nói chỉ nghỉ ngơi nửa giờ sao?
Còn không mau đi họp.” Cô dùng sức đẩy hắn, gương mặt còn đỏ rực.
“Đều là vợ chồng, còn xấu hổ gì ——” hắn
đứng ở bên cửa, cười cắn hạ môi của cô.”Nhưng hiện tại thiên hạ đã thái bình
rồi, anh giao cho Quan Ngữ sắp xếp một chút, tuần sau chúng ta ra nước ngoài
hưởng tuần trăng mật.”
“Tuần sau không được, anh quên chúng ta
phải tham gia thọ yến của gia gia sao?”
Quan Chấn Ngôn liếc mắt, Đỗ Nhược Đồng
kinh ngạc cười ngã vào lòng hắn.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài nói
cho bọn họ biếtchúng ta muốn cùng nhau phát ngôn.” Hắn nói, lướt nhẹ qua khóe
mắt có viền nước mắt của cô.
“Chờ một chút.” Đỗ Nhược Đồng kéo cà vạt
hắn xuống, đầu tiên cởi ra, sau đó là hai chiếc cúc áo, xắn tay áo sơ mi của
hắn đến khuỷu tay.”Đại công cáo thành rồianh như vậy thật đẹp mắt ——”
Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn nụ cười sáng
lạn của cô, hắn vững vàng nắm tay cô.
Thì ra là, đây chính là cảm giác của giác
hạnh phúc!
Một tuần lễ sau, Qua Chấn Ngôn cùng Đỗ
Nhược Đồng cùng nhau phát ra tin tức về hoạt động công trường cà phê trên đài
truyền hình dày đặc ánh sáng.
Cùng một buổi tối ngày hôm đó, Đỗ Nhược
Đồng cùng Quan Chấn Ngôn nắm tay nhau tham gia yến tiệc của gia gia.
Quan Chấn Ngôn mặc một bộ tây trang mà be
hài hòa cùng bộ lễ phục màu vàng rực rỡ của Đỗ Nhược Đồng, hai người cầm tay
nhau, hướng mọi người biểu hiện ân ái rõ rệt.
Hai người chúc thọ gia gia trước, còn Đỗ
Giản Mỹ Tú thì bận bịu không ngừng khoe con con r
Bởi vì có Đỗ Nhược Đồng ở bên người, cho
nên Quan Chấn Ngôn cố gắng nén nhịn đám người hai mặt này.
“Chúng ta có thể về chưa.” Quan Chấn Ngôn
vụng trộm kéo cô đến một bên, nói nhỏ.
“Ít nhất phải đợi đến nửa giờ, đợi đến khi
cắt xong bánh mới có thể đi. Dù sao, bây giờ chúng ta có thể thuận tiện giúp
công trường cà phê tìm người quyên một khoản tiền nữa a. Kế tiếp anh không phải
muốn giúp những đứa trẻ khuyết tất thành lập một trường kỹ thuật và dạy nghề
sao? Những người này tiền nhiều như vậy, chúng ta là cấp cho bọn họ một cơ hội
làm chuyện tốt đi.” Đỗ Nhược Đồng dựa vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng kề tai nói
nhỏ với hắn.
“Không nghĩ tâm cơ em nặng như vậy ——” bên
môi Quan Chấn Ngôn mang nụ cười yếu ớt, không chút nào không thấy mình tựa tiếu
phi tiêu, hợp với ngũ quan lãnh tuấn, đã đưa tới không ít mắt chăm chú nhìn
hắn.
“Có lẽ tâm cơ em thật nặng nói cũng không
chừng, nếu không thế nào có biện pháp có được anh?” Cô trực tiếp thừa nhận, ánh
mắt cũng không nhịn được len lén tìm bóng dáng La Gia Lệ.
Trước đây không lâu, một nhà báo nào đó
viết Quan Chấn Ngôn cùng La Gia Lệ đã từng là người yêu, còn bịa thêm nói Quan
Chấn đối với La Gia Lệ nhớ mãi không quên … Tin tức này bị mọi người sôi nổi
bàn tán một phen.
Cô không mượn cơ hội này giúp Quan Chấn Ngôn đính
chính lại thì đợi đến bao giờ.
“Nhược Đồng, nghe nói mấy năm trước chồng
cháu cùng La Gia Lệ suýt đính hôn ! Đây là chuyện gì xảy ra?” Trưởng bối trong
người thiếu kiên nhẫn, trước mở lời, hỏi.
“Bọn họ từng nói qua một chút yêu đương
nhưng bởi vì cá tình không hợp cho nên chia tay.” Đỗ Nhược Đồng hời hợt nói
xong, ngẩng đầu đối với Quan Chấn Ngôn cười một tiếng.”Đúng không?”
“Ừ.” Quan Chấn Ngôn chẳng nói đúng sai gật
đầu
“La bác sĩ còn nói cái gì. . . . . . Bởi
vì cháu dáng dấp cùng cô ấy có điểm giống nhau, cho nên Quan Chấn Ngôn mới lấy
cháu. . . . . .”
“Nói hưu nói vượn.” Quan Chấn ngôn lạnh
lùng ném xuống một câu.
Tam cô lục bà im lặng, ánh mắt nhìn tư
thái thân mật của Quan Chấn Ngôn đang ôm eo Đỗ Nhược Đồng, nhìn tới nụ cười
hạnh phúc trên mặt Đỗ Nhược Đồng.
“Thật ra thì cháu cùng Quan Chấn Ngôn đã
biết nhau ở đại học, nếu muốn nói giống hay không, cũng có thể là La bác sĩ
giống cháu. . . . . .” gò má Đỗ Nhược Đồng dựa nhẹ trên vai Quan Chấn Ngôn, bọn
họ có bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu ngọt ngào.
“Là chính cô ấy không biết rõ tình huống,
không biết từ lúc đại học anh đã thích em rồi.” Quan Chấn Ngôn đưa mát nhìn cô,
bổ sung thêm một câu.
“Ai da, nguyên lai là La bác sĩ tự mình đa
tình! Chúng ta hãy nói xem, La bác sĩ nào có được như Nhược Đồng dịu dàng uyển
chuyển hàm xúc, lương thiện, hiền lành, cô ta vừa nhìn chính là kẻ nịnh hót.
Hôm nay đeo một chiếc nhẫn kim cương năm Carat, khoe khoang như sợ người ta
không biết chuyện. . . . . .”
“Xin hỏi La bác sĩ ở nơi nào vậy? Cháu
muốn chào hỏi cô ấy một chút.” Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi, không muốn nghe quá
nhiều điều thêm mắm dặm muối.
Người hiểu chuyện lập tức hưng phấn hướng
phía đông chỉ một cái —— La Gia Lệ đang nghiêng người, dùng đuôi mắt quan sát
bọn họ.