
m cô nói chuyện, là chứng tỏ sẽ bận
tâm đến cảm thụ của nàng.
“Em nghĩ làm cái gì, anh làm sao quản được?” Quan Chấn
Ngôn không nhìn cô, nhấc đũa lên bắt đầu dùng cơm.
Tôm hùm hấp, salad măng tây,. . . . . Tối nay các món
ăn do Bạch mẹ làm hình nhưu không hoàn toàn giống nhau, khẩu vị hơi nhẹ
chút.Nhưng nguyên liệu nấu ăn tương đối mới mẻ, không ăn cơm, cũng có thể
thưởng thức món ăn.
Hắn không thường ăn cơm, món ăn tối nay coi như là rất
hợp khẩu vị của hắn.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn không có chê bai, cô cũng an
tâm thoải mái ăn cơm. Ăn đến một nửa thì cô no bụng, quay ra cùng hắn tán ngẫu.
“Anh có một chiếc sân vô cùng đẹp”
“Đó là hứng thú của ba mẹ. Ngày đó kết hôn, không phải
là mẹ anh cũng cùng em tán ngẫu những thứ này sao?” Ba mẹ hắn thích khí hậu
trung bộ, hai, ba tháng mới trở lại thăm anh em họ.
“Đúng vậy, bá mẫu. . . . . . Ách. . . . . . Mẹ còn cầm
hình cho em xem, thời điểm hoa anh đào nở rộ, thật là đẹp vô cùng. Ba mẹ còn
nói, có rảnh rỗi có thể đến nơi ba mẹ đang ở chơi.” Ánh mắt của cô tỏa sáng,
mong đợi nhìn hắn.
“Nếu như em muốn đi, anh gọi tài xế chở em đi.” Hắn ăn
cơm của hắn, dù sao ánh mắt cũng không đối diện nhau cho nên mọi chuyện đều có
thể giả bộ.
“Anh không thể cùng em đi sao?” Giọng nói của cô như
sắp khóc
“Anh không rãnh.”
“Em biết công việc của anh rất bận rộn, nhưng cũng
phải có lúc nên nghỉ ngơi.” Đỗ Nhược Đồng để đũa xuống, chuyên tâm nhìn hắn. Cô
cũng không tin hắn có biệc pháp ăn cơm, vĩnh viễn coi thường cô ngồi bên cạnh.
“Nghỉ ngơi cũng không có nghĩa là anh muốn đi chỗ
khác.” Quan Chấn Ngôn bắt đầu tức giận, giọng nói bắt đầu cao lên
“Anh chỉ cần đi thăm cha mẹ một chút thôi.” Cô tiếp
tục cố gắng.
“Khi nào anh muốn đi, dĩ nhiên sẽ đi.” Hắn gầm nhẹ nói.
“Vậy đến lúc đó em sẽ đi cùng anh.”
Bỗng nhiên Quan Chấn Ngôn ngẩng đầu lên, đưa mắt trừng
cô.
Đỗ Nhược Đồng cười ngọt ngào nhìn hắn, mắt đẹp vô tội
nhìn hắn.
Hắn mím chặt môi.
“Hôm nay tôm hùm rất tươi, ăn nhiều một chút đi.” Đỗ
Nhược Đồng thuận tay đem một miếng tôm hùm vừa mới gắp để vào trong bát hắn.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt với miếng thịt tôm trong bát,
hắn không để ý đến miếng thịt kia.
Cô bất đắc dĩ bĩu môi, đưa tay muốn gắp trở về. Chẳng
qua là, tay của cô vừa mới đụng vào bát, chiếc đũa của hắn liền dùng tốc độ sét
đánh đưa miếng thịt tôm kia vào trong miệng
Đỗ Nhược Đồng nhìn mặt hắn không đổi sắc, cô kinh ngạc
khẽ nhếch môi, nhất thời mặt mày trở nên rạng rỡ hơn.
“Hai ngày trước, em có đọc một tờ báo viết về anh.” Cô
dịu dàng nói, giúp hắn múc một chén canh, đưa tới cho hắn.
“Nói những gì?” Khóe môi hắn châm chọc, nụ cười lãnh
khốc, ánh mắt lạnh hơn.”Nói anh lãnh khốc vô tình sao? Coi trọng tiền bạc hơn
nghĩa khí? Có phải còn nói sáp nhập các công ty không thương tiếc, không nể mặt
mũi của các nhân viên cấp cao không ?”
“Nói ánh mắt anh nhìn xa trông rộng.” Cô thật không
hiểu, tại sao hắn luôn nghĩ mình sẽ bị đánh giá tiêu cực.
Quan Chấn Ngôn năng nề đặt đôi đũa xuống bàn, con mắt
lợi hại bắn thẳng về phía cô.
Hắn không thích cách cô nhìn hắn, hắn có cảm giác ngột
ngạt. Hắn cho là đối với chuyện tình cảm hắn đã sớm lạnh nhạt
“Em không cần thiết phải lấy lòng anh.” Quan Chấn Ngôn
nói
“Em không cần thiết phải lấy lòng anh, em đã là vợ của
anh. Em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn mà thôi, như vậy cũng không được sao?”
Đỗ Nhược Đồng nghiêng người về phía trước, một lần nữa
đoán thử suy nghĩ của hắn
Nhưng, Quan Chấn Ngôn không nghe
Lúc này trong phòng ăn trầm đến nỗi như một cơn bão
tuyết vừa ập xuống , lạnh đến thấu xương
“Anh không thể từ chối cho ý kiến với vấn đề của em!”
Đỗ Nhược Đồng lần nữa chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, nhưng lần này cô cũng
không cố đè nén sự tức giận của mình nữa.
“Tại sao anh không thể? Ít nhất anh trước sau đều như
một. Không giống người phát ngôn ra những lời rất đường hoàng, giống như muốn
vì hôn nhân mà cố gắng cả đời. Kết quả đâu? Ngay cả một lần thất bại, cũng
không biện pháp chịu được.”
Quan Chần Ngôn cầm khăn lên lau mồm, mặt mày hắn không
thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn đều bày ra dáng vẻ hận đời.
Lửa giận thoát ra từ hai gò má Đỗ Nhược Đồng , có quá
nhiều lời muốn bác bỏ, cô biết mình không nên trừng hắn nhưng cô không có cách
nào khống chế mình.
Dù cô có dùng ánh mắt ác liệt trừng hắn nhưng Quan
Chấn Ngôn cũng không nhìn cô lấy một cái, cô còn biết làm thế nào đây?
Không chịu thua, cô quyết định cùng hắn nói chuyện
“Sáng sớm ngày mai em định làm bánh pizza, anh có chịu dậy sớm một chút để
thưởng thức không?” Cô thật sự rất bội phục mình vì dù đang rất tức giận nhưng
thanh âm lại rất bình tĩnh.
Quan Chấn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt
của cô rất ồn hòa nhã nhặn mà nhìn hắn.
Hắn không có cách nào không kinh ngạc. Bởi vì mỗi lần
hắn đều bức cô đến tức giận không cho cô một cơ hội nhưng cô luôn biết xoay
chuyển
“Anh có chịu cùng em ăn sáng không?” Đỗ Nhược Đồng
kiên trì muốn đáp án.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, trừ trầm mặc ra thì vẫn là
trầm mặc.
Ngay lúc Đỗ Nhược Đồng cho rằng m