
quả thật sự không thể tưởng tượng được.
“Vô lý? Không nghiêm trọng
như vậy đâu, em chỉ giúp các cô ấy một chuyện mà thôi, hơn nữa các cô ấy đối với em tốt lắm nha, lúc ăn cơm còn giúp em lấy thức ăn, lúc qua
đường cũng kéo tay em, có gì ăn ngon, cái gì dùng tốt, cũng đều sẽ nghĩ
tới em nha”. Lục Tâm Đồng ôn hòa mỉm cười nói.
Người quá tốt. Giang Thánh Tu cuối cùng nhìn rõ tính cách của cô, cô ấy còn không có chủ kiến.
Sắc mặt Giang Thánh Tu khó coi, xem ra vợ của anh bị người ta sai khiến còn giúp người ta nói chuyện nữa, đây là cá tính gì của cô hả, quá mềm yếu
lại vừa không có chủ kiến.
“Em trước tiên có thể đem những thức ăn
này về cho các cô ấy không? Các cô ấy đợi lâu như vậy, nhất định rất đói bụng.....”. Lục Tâm Đồng liếc trộm cánh cửa, nhớ đường để chút chạy.
Nghĩ cũng thật khéo, cô và chồng cô vào ở chung một khách sạn, nên anh
liền đưa cô về phòng anh.
“Ngồi xuống.” Giang Thánh Tu giận dữ nói.
“Vâng”. Ô, ô, cô thật sự là như ngồi trên đống lửa nha, thật đáng sợ mà.
“Đều đã tới Cao Hùng, sao em không điện thoại cho anh?” Nếu như anh không có đúng lúc gặp phải cô, chỉ sợ anh cũng sẽ không biết cô đang ở Cao Hùng
đi, cảm giác bị giấu giếm thật kém.
Lục Tâm Đồng cúi đầu, có chút mất mát nói: “Em không có số điện thoại của anh”.
Giang Thánh Tu im lặng, cảm thấy chính mình thế mà lại phạm cái sai kém cỏi
này, thật đáng chết, mà anh thật sự rất không thích loại có lỗi này với
cô, không chú ý đến cảm giác của cô.
“Từ nay về sau, có chuyện gì em cũng có thể gọi cho anh”. Anh lập tức liền đưa danh thiếp của mình
ra, ở trên đầu còn viết số điện thoại cá nhân của mình, đưa cho cô.
Lục Tâm Đồng thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận, không che dấu được vui sướng mà hỏi: “Thật có thể gọi sao?”
“Nếu không anh đưa số điện thoại di động cho em làm gì? Nhưng mà trong thời
gian đi làm, chỉ có thể nhắn tin cho anh, biết chưa?” Anh không hiểu cô
làm gì mà vui vẻ giống như chú chó nhỏ đang vẫy vẫy đuôi? Cho số điện
thoại có tài giỏi như vậy sao? “Thật tốt quá”. Lục Tâm Đồng vỗ hai tay,
nở nụ cười rực rỡ.
Giang Thánh Tu nhìn đến choáng váng, như là
nháy mắt bị vui sướng cùng nụ cười ngọt ngào của cô chiếm lấy rồi, tim
anh sục sôi không thôi, không hiểu sao mà rung động.
Một chuyện nhỏ như vậy cô liền cười vui vẻ đến mức như thế, anh thật sự bị cô đánh bại rồi!
Bây giờ nhớ tới, tính cách của cô rất mềm mại đi, mềm mại đến nỗi làm cho
người ta cảm thấy cô quá mức dè dặt, không bộc trực, đây là trời sanh đã vậy, hay là có quan hệ với việc cô vừa mới mất cha mẹ? Đêm tân hôn thì
thân thể của cô không có cách nào tiếp nhận anh, nhưng lại kiềm chế
không cự tuyệt anh; không biết anh bữa sáng thích ăn cái gì, liền nấu
bảy, tám món bữa sáng cho anh chọn, ngay cả việc đổi rèm cửa và cắm hoa
tươi để trên bàn cũng sợ bị anh mắng, bây giờ lại bởi vì anh cho cô số
điện thoại, vui vẻ đến chết người—thế giới của cô dường như vây xung
quanh anh, cố gắng lấy lòng anh, đối với anh vâng lệnh nghe theo, chuyện này.... Không phải là anh muốn chung thủy sao, đúng là anh rất cảm
động, nhưng, nhìn thấy vợ của anh có thói quen nhẫn nhịn như vậy, anh
cũng cảm thấy đau lòng, nhịn không được muốn đối với cô tốt một chút, sẽ hòa nhã một chút.
Anh bị ý nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ,
trước đây anh nói trên danh nghĩa cô đúng là vợ anh, chưa từng cẩn thận
nghĩ tới muốn đối xử với cô như thế nào, nhưng nghĩ đến cô toàn tâm mà
cố gắng, anh cảm thấy nên quay lại hồi đáp cho cô, coi như là hồi báo sự chung thủy của cô, anh nên học cách đối với cô tốt một chút, cô ấy là
vợ của anh, anh đối với cô tốt cũng là chuyện đương nhiên.
Cũng
vì cô là vợ của anh, khi anh biết cô bị người khác đem làm như người ở
mà sai khiến, chuyện này anh làm chồng đương nhiên là nhìn không được,
tuyệt không khiến cho người khác tùy tiện khi dễ cô.
Đúng vậy, anh không chỉ sẽ đối tối với cô, anh còn phải dạy cô học nói “Không”, không cần phải một mực chịu đựng.
Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ lên tay cô, để lộ sự không hiểu của anh, vẻ mặt
thương tiếc nói: “Bị người khác cưỡng ép thì em sợ đến nỗi mau khóc, vì
sao lại có dũng khí cắn người kia, còn giúp anh đuổi đánh tên đánh lén?”
“Kia còn phải nói, bởi vì bọn họ muốn đánh bị thương anh a?” Cô lúc ấy đương nhiên sợ, nhưng ý nghĩ tới bảo vệ anh thì còn hơn hết tất cả mọi thứ
rồi. Thôi đi, cô phải làm như vậy. Cô ấy muốn bảo vệ anh.
Đôi mắt Giang Thánh Tu ánh lên một chút nhu tình, hóa ra cô ấy cũng không
có yếu đuối như anh tưởng tượng, cô cũng có một mặt dũng cảm, chẳng qua
là anh còn có một việc rất khó hiểu. “Vậy em rõ ràng sợ con sâu nhỏ như
vậy, vì sao còn dám đánh chết nó?” Bình thường, con gái đã sớm hét lên
đi!
Vẻ mặt Lục Tâm Đồng ửng hồng nói: “Ngày đầu tiên kết hôn, em không nên vì việc nhỏ đó mà gọi anh dậy, sợ bị anh ghét....”
Giang Thánh Tu thở dài, chuyện khiến cô sợ hãi há lại là chuyện nhỏ, cô là bà xã của anh, cô có thể dựa dẫm vào anh, hướng về phía anh cầu cứu! Xem
ra anh muốn dạy cô, không chỉ là học nói “không” thôi đâu.
Lục
Tâm Đồng nhìn anh vuốt tóc cô, th