
với anh ra thì còn có tình cảm hay không chứ? Chỉ cần có
người đối với cô tốt, cô sẽ vô cùng lấy lòng người kia? Cho dù người kia không phải anh cũng không có quan hệ gì.... ...
Anh không cần,
anh muốn độc chiếm cô, muốn trở nên độc nhất vô nhị trong lòng cô, không có cách nào thay thế được sự tồn tại, cô chỉ có thể đối với anh không
chút nào để ý mà cho hết toàn bộ tình cảm....(Anh tham quá, không sợ
thâm à?)
Ầm -- sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh, mọi người
thét chói tai hô to chạy mau, khi Giang Thánh Tu ý thức được chuyện gì
xảy ra thì anh hoảng sợ mà thấy một cột lửa cao ngất đầy nguy hiểm hướng phía anh bay tới, không, là hướng về phía cô thẳng tắp bay tới – Lục
Tâm Đồng cũng nhìn thấy, sợ hãi mà trợn mắt nhìn.
Chạy cũng không kịp nữa rồi, Giang Thánh Tu gắng sức chạy về phía cô, gắt gao mà ôm lấy cô, nằm úp trên mặt đất, làm cho cột lửa nguy hiểm kia chà xát bên
người bay qua.
Lục Tâm Đồng bị anh mạnh mẽ và hữu lực ôm lấy, mặt của cô dán vào trong ngực ấm áp của anh, anh ôm chặt cô đến nỗi không thở
được, nhưng cô biết mình rất an toàn, anh dùng thân thể anh bảo vệ cô.
Trời ạ, cô thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì.....
“Giang tiên sinh, Tâm Đồng, hai người có sao không, thực xin lỗi, đứa nhỏ nhà
ta quá là quậy rồi,.....” Một người đàn bà ngay sau đó dẫn tới một đứa
nhỏ tới nói xin lỗi.
Giang Thánh Tu đỡ vợ đứng dậy, sau khi kiểm
tra qua cô không có bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng, sắc mặt cô
tái nhợt, hai tay lạnh như băng, thực rõ ràng là rất sợ hãi.
Anh
đau lòng không thôi, giận không kiềm được mà đối với hai mẹ con đó làm
khó dễ, đứa nhỏ có sai, mẹ cũng có trách nhiệm. “Cây lửa mạnh mẽ là từ
trên không phóng tới đi, không phải hướng người thả, nếu như vợ của anh
có xảy ra chuyện gì, ta muốn các người.....”
“Được rồi, được rồi, em không sao.......” Lục Tâm Đồng mặc dù vẫn kinh hoàng chưa bình tĩnh, nhưng có lẽ nên ngăn lại anh, giương một chút tươi cười, không cho anh
nói ra những lời khó nghe.
Ngực của cô nóng nóng, biết anh quan
tâm cô, ngay cả lần trước cô bị tên côn đồ vơ vét tài sản thì anh cũng
không có nổi giận quá như vậy, biểu lộ anh để ý cảm xúc của cô, cô thực
sự rất cảm động.
Nhưng, hàng xóm là phải ở chung với nhau thật lâu, cô không hi vọng chuyện này phá hỏng tình cảm lẫn nhau.
Giang Thánh Tu trả lời qua loa rồi lặng lẽ, anh hô hấp dồn dập, ngực vẫn còn
nổi giận mà nhảy lên, xác thực anh vừa mới ở trước mặt những người này
nổi giận, trời ạ, anh thế nhưng vì cô mà không khống chế được bản thân?
Đối với mẹ con kia vì anh nổi giận mà bị dọa sợ đến nỗi chỉ kém không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Lục Tâm Đồng và những người khác cũng
liều mình khuyên anh đừng nóng giận, hi vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện
nhỏ hóa không, đừng làm hao tổn hòa khí.
Sau khi xong chuyện này, Lục Tâm Đồng đưa Giang Thánh Tu về ngôi nhà nhỏ, làm một ly trà đá cho anh hạ nhiệt.
Giang Thánh Tu uống trà đá, nhớ tới cô ấy vừa mới ngọt ngào khuyên anh không
nên tức giận, cô rõ ràng rất sợ hãi không phải sao? Ôm lấy cô thì cô vẫn còn phát run, làm sao có thể cười mà tha thứ cho đứa bé kia? Không phải nói cô cần phải cùng anh mắng người, nhưng ít nhất cô cũng phải có
những cảm xúc của người bình thường nên có chứ a, huống chi cô không
phải thực sự là người yếu đuối, cô cũng có lúc bùng nổ, anh không muốn
cô lúc nào cũng chịu đựng, ngơ ngác mà cười....
Cũng bởi vì cô là con gái nuôi, từng bị thân nhân của mình vứt bỏ, cô sợ hãi lại bị bỏ
rơi, mới có thể khiến cô dưỡng thành loại cá tính đặc biệt tốt này sao?
Sợ bị chán ghét, một mặt lựa theo ý người khác, chỉ cần đối với cô tốt,
cô ấy sẽ giống như đứa ngốc mà hồi báo họ gấp đôi, cho nên mẹ vợ mới có
thể hi vọng có một người chồng bảo vệ cô đi, nhưng nếu không có anh bên
cạnh cô, cô lại một mình nên làm cái gì bây giờ? Cô không có khả năng
chịu tiếp như vậy.
Anh không vừa lòng với cô, không muốn cô như
con cừu non ngoan ngoãn thật tốt nghe lời anh, không muốn vì bảo vệ cô,
mà bẻ gẫy cánh của cô, đem cô thành chim hoàng yến nhốt trong lồng sắt
để nuôi, anh hi vọng cô học được cách là bản thân mình, có thể lột xác
mà đẹp hơn......
Nhìn thấy cô lại mang tới điểm tâm lót dạ, trong lòng anh quyết định chủ ý rồi, hỏi: “Tâm Đồng, em muốn đi làm không?”
Sau khi Lục Tâm Đồng suy nghĩ kĩ càng, cô quyết định đi làm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền đối mặt với nỗi đau mất đi cha mẹ. Ngay sau đó lại trong vòng một tháng mà kết hôn, cũng chưa kịp thích ứng với cuộc sống tân hôn, nào có lòng dạ muốn làm chuyện khác, hôm nay cô có
cơ hội được mở mang, cô đương nhiên là vui vẻ rồi, hy vọng cùng những
người đồng nghiệp xấp xỉ tuổi cô cùng đi ca hát!
Chẳng qua là cô không nghĩ tới, chồng cô yêu cầu cách ăn mặc của cô, hại cô không được tự nhiên.
Giang Thánh Tu đem xe chạy đến trước công ty, nhìn thấy cô chậm chạp không ra khỏi xe, thúc giục: “Xuống xe.”
“Nhưng mà em thật kỳ quái...”
“Chỗ nào kỳ lạ đâu?” Giang Thánh Tu nhìn đồ trang sức trên người cô, ngũ
quan thanh tú nhờ trang điểm mà trở nên xinh đẹp,