
ợp đồng của
tôi đã sắp hết hạn, về sau tôi chỉ làm phía sau màn ảnh.”
… Tần Vũ Tinh không rõ câu này có nghĩa là gì.
“Thời gian của tôi rất linh hoạt, nếu về sau em phải đi làm ở bệnh viện, tôi
sẽ đưa em đi làm. Mấy năm nay đã để dành được chút tiền, đủ có thể định
cư ở Bắc Kinh, tổ chức một hôn lễ ấm cúng và nuôi luôn cả em. Tôi hiểu
rõ điều kiện trong nhà em rất tốt, tôi cũng biết em là bảo bối trong
lòng bàn tay của cha mẹ em, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi em như mẹ
em.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như hư vô mờ mịt, nhưng lại
hết sức thâm sâu.
Hốc mắt Tần Vũ Tinh ẩm ướt. Thật lâu sau cô mới mở miệng nói: “Hạ Thiên, nói cho tôi biết tại sao được không?”
Cô không phải là người ngu. Tất cả chuyện gì cũng phải có nguyên do.
Hạ Thiên im lặng, không nói nữa… "Tần Vũ Tinh, em có lòng tin vào tình yêu không?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, lắc đầu một cái, thành thật nói: "Tôi không tin vào tình cảm của người trưởng thành.”
Hạ Thiên ngẩn người ra, nhìn cô thật lâu.
“Chỉ có thiếu nữ mới lớn mới tin vào hai chữ ‘tình yêu’ này. Lúc còn trẻ,
lúc nào cũng nghĩ rằng chuyện tình cảm là số trời ấn định. Trưởng thành
rồi thì mới bắt đầu ngẫm nghĩ kết cụ của tình yêu là cái gì? Anh đã xem
qua truyện cổ tích Cô bé Lọ Lẹm, kết quả rất là đồng thoại, hoàng tử
hạnh phúc với cô bé Lọ Lem. Nhưng trên thật tế, lúc bọn họ cùng nhau
sinh hoạt hàng ngày, quá trình trưởng thành và thói quen không giống
nhau, tất nhiên sẽ gây a mâu thuẫn. Cho nên cho nên tình tiết chân thật
có lẽ là hoàng tử sẽ lựa chọn ly hôn, sau đó kết hôn với công chúa của
nước lân cận, cùng nhau chung sống cả đời. Đây cũng là lý do tại sao cho dù quá trình của truyện cổ tích lãng mãng tới cỡ nào, kết cục lại chỉ
có một, bọn họ sinh hoạt hạnh phúc tới già.”
“Cho nên…”
“Cho nên tình yêu không có kết quả chẳng qua chỉ là hồi ức. Tôi không cần
phải hồi tưởng nhiều như vậy, cũng như không cần phải tổn thương nhiều
như thế.”
Hạ Thiên im lặng không nói.
Tần Vũ Tinh cảm thấy không khí trở nên nặng nề, hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
Hạ Thiên nhìn chằm chằm cô, nói một cách dứt khoát: “Tôi tin.”
... Không hiểu sao Tần Vũ Tinh cảm thấy buồn cười: “Thật hay không? Tôi không nghĩ anh…”
Cô chưa nói xong thì cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại. Không biết từ khi nào, Hạ Thiên đã kéo ghế ngang hàng với cô, nhào người tới, đè
cô ngã ngồi trên ghế, toàn thân đè lên người cô, ánh mắt sáng ngời nhìn
cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Nếu như tình yêu có kết quả, thì không
phải là hồi ức.”
Chóp mũi của Tần Vũ Tinh tràn ngập hơi thở của
Hạ Thiên. Lê%Quɣ%Đ©ɳ Đầu óc cô nóng lên, xấu hổ nói: “Anh… anh đừng như
vậy. Tôi tin vào tình yêu là được…”
“Từ từ rồi em sẽ tin.” Hạ Thiên trầm giọng nói.
“Ừ, anh… anh đứng lên đi…” Tần Vũ Tinh cảm thấy phía dưới có gì chỉa vào mình, gương mặt đỏ bừng.
Hạ Thiên tự ý thức được chuyện gì đang xảy ra, gương mặt cũng nóng lên, nói: “Em đừng hiểu lầm, bình thường tôi không như vậy…”
Không dễ ‘nổi hứng’ đột nhiên như vậy chứ… Tần Vũ Tinh suy nghĩ xấu xa ở
trong lòng, không hiểu sao cả người nhẹ nhõm hẳn ra. Thì ra ông hoàng
đoạn tử này có thể điều tiết cảm xúc rất tốt.
Hai người ngồi yên nghiêm trang, không ai nói chuyện với ai.
Chịu đựng đúng bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến một thôn xóm nhỏ, kế
núi gần sông. Bầu trời chi chít sao, sáng ngời một cách đặc biêt. Vị trí của thôn này nằm sát bên trong, đang đợi khai phá. Thôn trưởng mặc bộ
quần áo bản xứ, dẫn theo một số cô gái ra ngoài nghênh đón bọn họ, hết
sức khách khí.
Tần Vũ Tinh nhảy xuống xe, buồn nôn một trận, bữa cơm lúc trưa bắt đầu vọt lên rồi, toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Hạ Thiên bị dọa giật mình, không để ý đến chuyện xã giao với người ta, sải bước vọt đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, cau mày hỏi: “Sắc mặt em
nhìn rất khó coi, có phải khó chịu lắm không?”
Anh thấy Tần Vũ Tinh ôm ngực, an ủi cô: “Thử ói ra đi. Có lẽ ói ra sẽ tốt hơn…”
Tần Vũ Tinh xấu hổ ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của mọi người đang dồn lên người mình. Khỉ gió, thế này làm sao mà ói?
Hạ Thiên cau mày, nghiêng đầu nhìn trợ lý nói: “Mọi người vào trước đi. Tôi ở ngoài với cô ấy.”
Tiểu Lý gật đầu nói dạ, dẫn đầu đoàn người bỏ đi. Những cô gái thân nhau
trong nhóm ríu rít thì thầm bàn luận, ai cũng kiên quyết cho rằng cô gái này tuyệt đối không phải là em gái của Hạ Thiên. Anh Thiên của bọn họ
bình thường để mắt trên đầu, ai có thể lọt vào mắt của anh ấy, lúc nào
cũng giống như sợ cô bé nào đó nhào tới chiếm lời của anh, nhưng lúc này lại chủ động cô nam quả nữ chăm sóc người ta?
Chẳng lẽ anh Thiên bị Bạch Nhược Đồng kích thích, tùy tiện tìm đại một người bạn gái sao?
Nhưng lại càng không giống… Thái độ này rõ ràng không phải tùy tiện,
huống chi cô gái này lại giống như đang trốn tránh anh Thiên của bọn họ.
Mọi người đi rồi, Tần Vũ Tinh nôn khan cả buổi, nhưng không ói ra được thứ gì.
Hạ Thiên nhíu mày, với tay thọt vào miệng của Tần Vũ Tinh, dọa Tần Vũ Tinh giật mình.
“Anh lại muốn làm gì?” Thiếu chút nữa Tần Vũ Tinh cắn anh một cái.
“Móc