
ùng!
Nhưng thang máy dường như không quan tâm đến việc ai đã guồng chân như
thế nào. Nó vẫn đủng đỉnh hoạt động theo nguyên tắc riêng đã được dân
công sở biến thành định lý: luôn chậm khi người ta đang vội. Nó buộc
người vừa đóng vai vận động viên điền kinh phải tiếp tục màn leo núi,
nói đúng hơn là leo cầu thang. Nó cũng buộc tên đao phủ lẽ ra sẽ chào
đón nạn nhân ở đoạn đầu đài trên tầng sáu lại suýt đâm sầm vào cô ở
chiếu nghỉ tầng bốn rưỡi. Cô đã chuẩn bị rất kỹ để gặp anh ta, nhưng là gặp trong văn phòng sáng
choang đầy người chứ không phải trên lối thang bộ vắng vẻ với một chút
nắng sớm len vào qua lớp kính cáu bụi thế này. Lúc nghe tiếng chân bước
vội vã phía sau, cô thậm chí còn thấy vui vui, nghĩ đến cảnh mình mỉm
cười thông cảm với một nhân viên nào đó ở cùng hoặc gần tầng cô làm,
đang hớt hải vì đến muộn. Cô đã đi nép vào một bên và chuẩn bị sẵn mấy
lời chào hỏi, phòng trường hợp người đó bắt chuyện. Nhưng khi người đó
lên gần đến nơi, ngay cả một nụ cười xã giao cô cũng phải khó khăn lắm
mới nặn ra được.
- Hi there!
Anh thầm cảm ơn xứ sở sương mù, nếu không có câu chào theo đúng nghĩa là chào của họ, anh sẽ thành thằng ngốc với một câu hỏi han vớ vẩn kiểu
như “không đi thang máy à?”.
- Anh không đi thang máy ạ? – Cô dừng hẳn lại, luống cuống nghiêng người lễ phép như trong phim Hàn Quốc và hỏi anh đúng cái câu vớ vẩn mà anh
vừa nghĩ đến.
Nếu ngẩng lên sớm hơn một giây, cô sẽ thấy anh phì cười. Nhưng là nhân
viên, lại trong ngày đầu thử việc, cô nghĩ mình nên cúi xuống ngắm mặt
đá lát cầu thang cho đến khi sếp đi qua, và đã làm đúng như vậy. Chỉ có
điều, sếp của cô có vẻ không giống sếp trong phim Hàn Quốc. Thay vì vênh mặt đi thẳng một lèo như thể việc cô đứng chào ở đây là đương nhiên,
anh đi qua chỗ cô, bước lừng khừng vài bậc rồi dừng hẳn lại, ngoái nhìn.
Nắng sớm đang hắt lên vạt áo cô làm cả góc cầu thang trống trải nơi cô
đứng tràn một màu vàng rực của cánh hoa hướng dương. Theo những bước
chân có phần rụt rè của cô, sắc hoa hướng dương trong không khí di
chuyển dần về phía anh. Anh nắm dây mũ bảo hiểm chặt hơn, cố giữ giọng
mình thật bình thản:
- Hình như em cao lên hả Quỳnh?
Cô suýt nữa thì bước hụt khi nghe câu hỏi tỉnh bơ như một đòn tấn công
trực diện nhưng bất ngờ này. Chỉ còn cách nhau hai bậc, cô không thể
không ngước mắt, đối mặt với anh ta.
- Anh vẫn nhận ra… ừm… ra tôi à? – cô hỏi với vẻ thẳng thắn nhưng không tránh khỏi run rẩy.
- Ừ, từ hôm phỏng vấn tôi đã biết rồi. Tôi còn hỏi em một câu về chuyện này mà.
- Tôi tưởng đấy chỉ là câu phỏng vấn bình thường.
- Em tưởng thế thật hả? – anh nheo mắt, không để ý rằng cử chỉ của mình làm tim ai đó đập mạnh.
- Vâng – cô lảng tránh ánh mắt gây rối loạn cả hệ tuần hoàn lẫn hệ hô hấp kia bằng cách đi vượt lên trên.
- Tưởng thế mà em trả lời… hay nhỉ!
- Tôi chỉ trả lời đúng sự thật thôi – cô nói mà không ngoảnh lại.
Cánh cửa dẫn vào tầng sáu chỉ còn cách hai người già nửa vế thang nữa. Anh sải bước hai bậc một lên song song với cô, nói bằng giọng trầm ấm, gần như thì thầm:
- Lẽ ra, em nên trả lời trung thực hơn nữa, rằng ở đây có người đã từng hôn em. Chỗ ngồi của cô ở cuối dãy, sau lưng là cửa sổ trông ra những mái nhà
dân đủ màu và một mảng trời mùa hè xanh bất tận. Chiếc ghế xoay hơi sờn
một chút nhưng máy tính có vẻ còn khá mới. Mấy mẩu giấy vàng nhắc việc
của người chủ trước vẫn còn đính trên màn hình. Nếu cô không
quá choáng trước mẩu đối thoại ngắn ngủi ngoài cầu thang, chắc hẳn cô đã tò mò đọc từng mẩu một. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể cầm cả lũ chúng nó trong tay, hết vò lại xé. Biện pháp hơi bạo lực này đã từng rất hiệu
quả khi cô cần lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng hôm nay thì không.
Cô vừa ngượng vừa tức, đến nỗi không thể nói được câu gì khi ra mắt mọi
người trong phòng, chỉ cười gượng gạo và cúi gằm mặt như thể bị gọi lên
bảng mà không thuộc bài. Còn anh ta thì thản nhiên giới thiệu về cô như
giới thiệu bất cứ nhân viên thử việc nào khác, rồi giao ngay cho cô một
đống tài liệu cần sắp xếp và nhập vào máy tính. Không, cô không nói
ngoa, một đống!
Cô ấn tay vào nút start trên case máy tính. Như để chào đón một buổi
sáng không bình thường (cô chưa muốn dùng từ “tồi tệ” cho ngày đầu tiên
đi làm), cái nút tụt tít vào trong. Máy tính thì đã bật nhưng cô vẫn
loay hoay với những câu hỏi như “làm sao để cái nút lồi ra như cũ?” hay
“nếu nó cứ ở tịt trong vỏ case như vậy thì lần sau phải làm thế nào để
bật máy?”. Cuối cùng, vì không thể cứ ngồi đần ra mãi trước những con
mắt dò xét của nửa tá ma cũ, hay ít nhất là của một con ma cũ nào đó, cô ngồi thẳng lên, bắt đầu soạn mớ tài liệu lộn xộn trên bàn.
Toàn là những bài báo vô thưởng vô phạt không có tính thời sự lắm được
lọc ra từ các tạp chí buôn chuyện của Úc và Canada. Theo lời hướng dẫn
không mấy tận tình của kẻ đẹp trai gần bằng Hyun Bin nhưng độc ác ngang
Laden Bin, cô sẽ phải đọc qua một lượt để biết nó thuộc mảng sức khoẻ y
tế, mẹo vặt gia đình hay chuyện lạ bốn phương. Sau đó, cô sẽ phải scan
nhận dạng