
ều, cảm xúc cũng ngày càng quyết liệt, trên trán của anh ta túa đầy mồ hôi, anh ta lấy khăn tay không ngừng lau đi.
“Quản đốc Trần, có điện thoại.”
Trần Đại Lợi nhận máy, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc kính cẩn, thịt trên mặt run run, “Vâng, vâng, dạ.”
Cúp máy không bao lâu, xe nâng, người nhà máy phái đến, toàn bộ rời khỏi đó với tốc độ nhanh nhất.
Lệ Đông Nhất vừa đến bệnh viện, Tân Đồng vẫn còn ngồi trên ghế, vẻ mặt thản nhiên, không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh đã đến rồi?”
Lệ Đông Nhất “ừm” một tiếng, đi qua đó, liếc mắt nhìn thấy chiếc áo khoác nam trên người Tân Đồng, mày hơi nhíu lại, cởi áo khoác trên người mình ra, cầm áo khoác trên người Tân Đồng ném sang một bên.
Trên áo anh còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, hình như còn ấm áp hơn cả chiếc áo khoác vừa bị ném đi lúc nãy, Tân Đồng lại không còn sức để quan tâm mấy thứ này.
“Nam Hợp đâu?”
“Có người chăm sóc rồi, em yên tâm đi. Làm xong thủ tục rồi à?”
“Ừm, phải nằm viện một thời gian, phẫu thuật xem như thành công.”
Lệ Đông Nhất do dự một chút, “Tân Đồng, sự việc lần này là do anh suy nghĩ không thấu đáo.”
Mấy phút trôi qua, Tân Đồng mới tiêu hóa được những lời này, “Sự việc gì?”
“Thu mua ruộng đất ở Dung Trấn, là Lệ thị làm.” Anh cố gắng muốn giải thích rõ ràng với cô, “Mấy hôm nay anh không đến công ty, nên không nắm rõ tình hình.”
Trợ lý Từ gọi điện thoại đến, anh mới đem hai sự việc ráp nối lại với nhau.
[1'> Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.
“Người nhà của Tân Chí đâu?”
“Ở đây.” Tân Đồng đứng dậy, không tiếp tục truy cứu đến cùng quá trình sự việc.
Ba đã như vậy rồi, nếu kết cục đã xong, cũng không cần thiết phải đi phân tích trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Tân Đồng không muốn nghĩ đến nữa, chỉ là đáy lòng cô có hơi thất vọng mà thôi.
Mặc dù anh giải thích, nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ.
Nếu như, nếu như anh “suy nghĩ thấu đáo”, vậy giờ phút này ba sẽ không cần nằm trên giường bệnh.
“Bệnh nhân đã tỉnh lại,
cô đi xem đi.” Y tá cầm bệnh án, từ phòng bệnh đi ra, dặn dò Tân Đồng,
“Nhưng tạm thời đừng nói nhiều với bệnh nhân quá, tránh mệt nhọc.”
“Cám ơn nhiều.” Tân Đồng bước nhanh vào trong.
“Ba ơi,” Tân Đồng ngồi xổm bên giường, tay cô cầm lấy tay ông, “Ba cảm thấy sao rồi?”
Tân Chí cố nặn ra nụ cười, “Cũng khá hơn nhiều rồi.”
Chuyện trước khi bị choáng, ông không nhớ rõ, hiện giờ nhìn thấy Tân Đồng, ông cảm thấy hơi yên tâm.
Viền mắt Tân Đồng chợt đỏ lên, cố gắng kiềm nước mắt, lại không thể thành công, đành ra sức gật đầu, “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.”
“Con bé ngốc.” Tân Chí nhắm mắt lại, mặt hơi nghiêng qua một bên.
“Ba đừng cử động lung
tung.” Tân Đồng nhanh chóng cố định ông, một hồi khẩn trương, giúp ông
kéo chăn lên, “Đừng đụng tới vết thương.”
Tân Chí an ủi, vỗ vỗ tay cô, “Đừng khóc, ba vẫn tốt, người khác đang nhìn con đó, khóc sẽ không đẹp đâu.”
Tân Đồng nín khóc, mỉm cười, “Con vốn không đẹp mà, nên không sợ người khác thấy đâu.”
“Ai nói?” Tân Chí làm ra vẻ hơi giận, “Hai đứa con gái của ba đều như hoa như ngọc, ai dám nói không đẹp chứ?!”
Phòng bệnh này có ba giường, mấy người nhà bệnh nhân ở bên cạnh đều mỉm cười thiện ý với Tân Đồng.
Từng trải và cảm nhận giống nhau, khiến cho lòng người cũng trở nên khoan dung hơn.
Tân Đồng dẹp ghế, ngồi lên giường.
“Có cần báo cho Niên Niên không ba?” Tân Đồng dùng muỗng đút chút nước cho Tân Chí, nhẹ giọng hỏi.
Tân Chí khoát tay, “Đừng con, để một mình con lo lắng là ba đã đủ đau lòng rồi, cũng đâu phải chuyện gì lớn lao đâu.”
Chuyện này còn không phải chuyện lớn?!
Nước mắt Tân Đồng suýt nữa là rớt xuống, ba vẫn luôn phớt lờ, không quý trọng bản thân.
Sức khỏe của Niên Niên vốn không tốt, Tân Đồng nghĩ, dù sao hiện giờ ở đây đã có cô.
Y tá đi vào, với tay lấy túi dẫn lưu ở bên giường bệnh.
“Muốn làm gì vậy ạ?” Tân Đồng nghĩ chắc họ muốn đưa Tân Chí đi làm kiểm tra.
“Đổi phòng bệnh.” Hai y tá nhanh nhẹn đẩy giường phẫu thuật inox của Tân Chí đi.
“Đổi phòng bệnh ư?” Tân Đồng hoài nghi, rõ ràng lúc sáng không dễ hoàn tất thủ tục, sắp xếp xong phòng bệnh mà.
Bệnh viện thiếu giường nằm, ở hành lang kê rất nhiều giường sát tường.
Đáng lẽ chỗ nằm này cũng không có đâu, vẫn là nhờ Lục Vực nghĩ cách.
Lúc này đây, cô nợ Lục Vực một ân tình rất lớn, không biết phải trả thế nào, Tân Đồng không khỏi buồn rầu.
“Vâng, sau khi phẫu thuật, đổi môi trường tương đối yên tĩnh hơn sẽ có lợi cho sự hồi phục của bệnh nhân.” Y tá gật đầu nói.
Lúc Tân Chí được đẩy đi, vẫn còn một y tá ở lại thu dọn giường, thay chăn ra sạch sẽ.
Tân Đồng ngơ ngẩn nhìn xuống đất một lát, mới đuổi theo ra ngoài.
Lệ Đông Nhất đứng ngay cửa phòng bệnh.
Tân Đồng hiểu ra.
“Là anh đổi phòng bệnh cho ba.”
Lệ Đông Nhất gật đầu, “Nằm viện cần không ít thứ, anh mua hết rồi, em xem xem còn thiếu gì không, anh lại đi mua.”
Tân Đồng nhìn, “Tôi có thể về nhà lấy, anh đem trả lại đi.”
Lệ Đông Nhất không để ý đến giọng điệu nói chuyện của cô, “Có hơi nặng, anh mang vào giúp em.”
“Tôi không cần.” Phòng
bệnh đơn có thể lấy, dù sao cũng vì tốt cho ba, cùng lắm thì