
ời này, tất cả mọi người đều đồng ý nhưng Tranh chỉ khẽ mỉm cười.
“Công tử, ngài có ý tưởng gì sao?”, Tình
Tuyết tò mò mở miệng hỏi. Cô nương mỗi khi cùng các nàng nói chuyện,
hoặc cùng ba tỉ muội thảo luận thi từ ca khúc, mỗi câu mỗi chữ đều hàm
ẩn ý tứ, chỉ là cô nương chưa bao giờ đàm luận quốc sự. Hôm nay nhìn
thấy vẻ mặt cô nương thế này, thật không biết nàng lại có ý tưởng gì
nữa.
“Vị nhân huynh này nói có đạo lý nhưng
cũng không hoàn tòan đúng”, Tranh nhẹ nhàng nói, “Khi nào hồi phủ ta sẽ
nói cho các ngươi nghe”. Tranh nói xong liền nâng tách trà đợi nghe vị
thư sinh kia nói tiếp. Ở bàn bên này, nhóm người của Thánh Cảnh Đế cũng
nghe được lời của nàng. Hoàng Đế nhìn Cao Viễn đang ngồi bên cạnh rồi
đưa ánh mắt. Cao Viễn hiểu ý liền đứng dậy đi về phía chỗ ngồi của
Tranh.
Bị Cao Viễn mời bằng khẩu khí không cho
phép tự tuyệt, Tranh than khổ không thôi. Những nhân sĩ có mặt tại nơi
này mặc dù Tranh không biết nhiều lắm, nhưng nàng cũng nhận ra bàn bên
kia “không phú tức quý”. Chỉ là một người hầu mà đã sỡ hữu khí độ như
thế, trong lễ nghĩa có ngạo khí, Tranh cũng biết là mình không thể chối
từ. Nghĩ tới nghĩ lui, nói cho cùng nàng cũng không thể để Liễu gia gặp
phiền toái nên đành đứng dậy bước qua bàn bên kia. Ở đây có nhiều
người…chắc hẳn sẽ không phát sinh sự tình gì. Nghĩ thế nên nàng để lại
Tình Sương Tình Tuyết ở nơi này, một mình đi theo Cao Viễn đến chào mọi
người.
“Không biết các vị nhân huynh gọi tại hạ
đến đây là có điều chi chỉ giáo?”, cử chỉ của nàng đường hoàng hào
phóng, hoàn toàn không mang theo thái độ rụt rè của nữ tử nên trong lòng mọi người càng thêm nghi hoặc. Trương Tể lên tiếng, “Vị tiểu huynh đệ
này, xin mời ngồi. Là chủ nhân nhà ta muốn được nghe tiểu huynh đệ đàm
luận. Ngươi nói vị thư sinh kia không hoàn toàn đúng là có ý tứ gì,
thỉnh tiểu huynh đệ chỉ giáo, xin lắng nghe cao kiến”
“Hai chữ “cao kiến” tại hạ không dám
nhận, chỉ là tại hạ có cách nhìn khác, cũng không khẳng định đúng hay
sai, nói ra thật hổ thẹn”, Tranh do dự, tại địa phương này không phải
muốn nói gì là nói, phải làm sao bây giờ? Nói hay là không nói?
“Đúng hay sai là tại lòng người, không
sao cả”, Hoàng Đế mở miệng, khí độ cao quý, trong ngữ khí ẩn chứa uy
nghiêm khiến Tranh chấn động. Những người ngồi đây khí độ bất phàm, có
lẽ cũng không phải là kẻ xấu, nếu thật sự là người đại phú quý thì nói
cho bọn họ không chừng có thể tạo phúc cho vạn dân.
“Nếu vậy thì ta đây đành bêu xấu”, Tranh
xếp quạt rồi nhẹ nhàng nói, “Vị huynh đệ kia nói đúng một phần, lũ lụt ở Xuân Giang quả thật phiền toái nhưng lại không phải là phiền toái lớn
nhất. Lũ lụt tuy phiền toái nhưng không phải là không thể giải quyết”
“Vậy theo công tử, vấn đề khó khăn nhất
là gì?”, Trưởng công chúa ngồi một bên không khống chế được lòng hiếu
kỳ, bất chấp nam nữ khác biệt mà mở miệng hỏi chuyện. Tranh chỉ mỉm cười nhưng không nói, nàng dùng đầu ngón tay chấm vào tách trà rồi viết lên
bàn một chữ: Phiên
“Phiên? Chẳng lẽ là Vũ gia ở phía Nam?”,
Trưởng công chúa kinh ngạc. Vũ gia là khai quốc công thần, đối với Thái
Tổ hoàng đế có ân cứu mạng, Phiên Vương là vị vương gia ngoại họ duy
nhất trong triều. Tại đế quốc này, nói về tài phú thì Phiên Vương đứng
nhất nhưng những năm gần đây cực kỳ an phận, cống nạp đều đặn, hàng năm
đều vào triều, vì đế quốc trấn thủ biên cương phía na, tại sao lại gọi
là phiền toái lớn nhất?
“Ngươi nhìn thấy điều gì?”, thanh âm của Thánh Cảnh Đế trầm xuống.
“Ta nghĩ…đối với đương kim thánh thượng
mà nói, vấn đề quan trọng quan trọng hơn hết không phải là tình hình lũ
lụt ở Xuân Giang. Thiên tai tuy đáng lo nhưng những năm gần đây triều
đình thu thuế rất ít, dân chúng hưng vượng, lượng mưa lại không nhiều
lắm, Xuân Giang dù phát sinh thiên tai thì tổn thất của dân chúng cũng
sẽ không lớn. Vô luận thế nào, trước mắt Hoàng Đế chỉ cần tập trung
hoàng quyền. Phiên Vương dù có công lao hiển hách thế nào thì chung quy
vẫn không phải là huyết mạch hoàng tộc, chưa kể đến quốc tính, việc đặt
một vương gia khác họ ở nơi này chính là ẩn tàng nguy cơ lớn nhất. Không biết các vị nhân huynh đã nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”, Trương Tể vội vàng hỏi.
“Trời cao hoàng đế xa”, Tranh thẳng thắn nói ra.
“Vũ gia vài năm nay đều an phận thủ
thường, cho đến bây giờ vẫn chưa làm điều gì quá phận thì làm sao có thể phát sinh sự tình như vậy?”, Trưởng Công Chúa bị những lời này làm kinh sợ nên vội vàng hỏi lại.
Tranh khẽ thở dài một hơi, “Chính là bởi
vì rất an phận nên mới phiền toái a! Phương Nam tài nguyên phong phú,
sản lượng cống nạp hằng năm đối với bọn họ mà nói thật không đáng nhắc
tới, theo đó, nếu bọn họ cứ tích trữ dần nhiều năm như vậy…con số lớn
thế nào sẽ không thể tưởng tượng được. Nếu Vũ gia thật sự quy thuận
triều đình, ta dám nói, mười trận thiên tai ở Xuân Giang cũng không cần
phải sợ”
Suy nghĩ câu nói của Tranh, mọi người
không khỏi đăm chiêu. Tranh cũng không nói chuyện, nàng không biết mình
có phải vừa nói những lời không nên nói hay không, thật sự kh