
với chị cái bên trong đó là của bọn nước ngoài
nha." Chị ấy bày ra cái biểu "Chị không tin đâu".
"Đúng vậy." Tôi vỗ
nhẹ bụng, "Trong đây có một cậu
nhóc, đây cũng là nguyên nhân mà em trở về."
Chị ấy ngồi xuống, "Thuộc
Đình." Rất quả quyết, vì chị ấy hiểu rõ tôi, tôi không thể
khi còn yêu Thuộc Đình mà cùng người khác có quan hệ.
"Đúng vậy." Tôi gật
đầu.
"Cậu ta biết?"
"Chị nói gì vậy? Em sẽ ngốc như vậy
à?" Tôi liếc chị ấy một cái.
"Ha ha a," chị ấy
cười, "Vậy em dự định thế
nào?"
"Chị yêu dấu ơi," tôi dựa
đầu vào vai chị, "Em bị người ta bỏ rơi
rồi, cho nên em chỉ có thể dựa vào chị mà thôi."
"Thôi, đừng có diễn cái trò này
nữa." Chị ấy đẩy tôi ra, "Em
có thể nuôi nổi một đứa trẻ không?"
"Ô ô ô, em tới để bàn với chị về tiền
sữa bột."Tôi giả vờ khóc, "Chị
tính tiền thù lao của cái quảng cáo kia cho em đi, em muốn mua sữa bột cho cục
cưng."
Chị ấy cố nín cười, "Đủ rồi
Quan Tâm, em đừng có chọc cười chị nữa, chị sẽ đau bụng mất."
Tôi cũng cười, "Nói
thật, Như Thần, quảng cáo của chị chết tiệt đẹp quá đi. Nói, hiện tại có người
nào đem tấm poster này ảo tưởng về đối tượng của mình không
vậy?"
"Em đừng có thần kinh. Đừng quên, em
là phụ nữ có thai, hãy dưỡng thai cho tốt vào. Nói tục cái gì
đó?" Chị ấy trừng mắt tôi một
cái, "Về phần cái poster kia,
ha ha, Quan Tâm, thật không nghĩ đến, em một thân tàn hoa bại liễu (1),
lại là người có ý nghĩ kỳ quái đó."
(1) tàn hoa bại liễu:
người bị vùi dập, tàn tạ vì chuyện ấy đó ^~^
Bỗng nhiên chị ấy nhớ ra cái gì đó vỗ tay cười to,"Quan
Tâm, em biết không? Quảng cáo của chị mới dán có hai ngày thôi, mà có một người
đàn ông chạy tới đây phát điên lên, thiếu chút nữa lật luôn phòng làm việc của
chị. Em đoán thử là ai?" Chị ấy
làm như bán được đứa nhỏ vậy.
"Ai? Không phải là Kỷ Thiên Sứ nhà
chị chứ?"Tôi thật không nghĩ ra.
"Ha ha, hiện tại người đàn ông này
quả thực coi chị thành kẻ thù rồi. Quan Tâm, em nhất định phải giúp chị, chị
thật không muốn công ty của chị bị tên đàn ông chèn ép đến chết đâu. Em nói đi,
em cũng không phải vợ của cậu ta, cũng không phải làm trò xấu hổ gì, cậu ta làm
gì mà giận dữ như vậy chứ? Bản thân cũng đã có Tiểu Bình rồi, chị chỉ dùng
thân thể của em kiếm một ít lợi nhuận thôi, cậu ta mắt mũi hẹp hòi vậy đến cả
gót chân cũng không cho."
Thuộc Đình? Thật sự làm tôi rất bất ngờ. Kỳ thật tấm
hình kia rất đẹp, tôi thực thích.
Tôi cười, "Ai còn
quan tâm. Hiện tại anh ấy đã là đồ của người khác, thì cũng không nên xen vào
việc của em nữa. Chị cũng không cần để ý đến anh ấy, nhớ đem đủ tiền cho em là
được rồi. Em sẽ cùng chị ký một bản hợp đồng, không cho anh ấy làm mọi việc
thêm rắc rối nữa."
"Ah, Quan Tâm, sao em lại quan
tâm?" Chị ấy giả vờ điệu bộ đau
lòng, "Nếu em sinh ra là một
người đàn ông thì không phải tốt hơn sao? Như vậy kiếp này không phải em chị
liền không kết hôn."
"Sai lầm rồi, Như Thần yêu quí. Nếu
em sinh ra là đàn ông, thì Thuộc Đình nhất định phải là phụ nữ, em vẫn sẽ yêu
người ấy." Tôi thấy sự phản ứng của
chị ấy liền nói tiếp, "Thế nhưng, nếu chị khẳng
định hiến thân cho em..., em có lẽ sẽ không ngại gì liền bỏ anh ấy theo
chị."
"Coi như hết." Chị ấy
lại ngồi xuống, "Chị mới không cần làm
người thứ hai của em đâu. Nếu quả thật như vậy, chị muốn riêng một mình em
thôi."
Đêm đó tôi ở trong căn hộ chung cư của Kỷ Như Thần. Mà
căn nhà trọ nhỏ của tôi, tôi muốn trở về nhưng lại không dám. Muốn trở về, muốn
nhìn một chút phòng nhỏ của tôi có hay không bị bụi bẩn; nhưng lại không dám,
tôi sợ sẽ nhìn thấy quá khứ ngọt ngào mà đau thương. Huống hồ Kỷ Như Thần nói
Thuộc Đình bây giờ còn ở chỗ đó, như vậy thì tôi càng lại không dám trở về, tôi
sợ nhìn thấy Tiểu Bình ở chỗ đó, sợ nhìn thấy đó sẽ không còn là nhà của tôi
nữa. . . . . .
Cảnh tình sẽ làm thêm đau lòng. Cùng chị ấy đắp
chăn tâm sự, tới khi mặt trời đã mọc hướng Đông. Tuy rằng tôi rời đi chỉ có năm
tháng, lại giống như đã năm năm trôi qua vậy.
Ngày hôm sau tôi đến trường học thăm bạn bè này nọ,
Trần Khắc Thuyền trên mặt như đói khát đã lâu chạy tới, "Chị
Quan Tâm, em van cầu chị, chị mau trở lại về đi, trời ạ, em mệt chết đi
được."
Ha ha ha, tôi không thể không cười xảo quyệt, rời đi
là chính xác, tôi lại một lần nữa khâm phục bản thân mình. Trần Khắc Thuyền là
một nhân vật lợi hại, cậu ta đã mệt mỏi như con chó rồi, nếu đổi lại là tôi,
tôi đây đã chết sớm rồi. Tôi đối với cậu ta muôn phần thông cảm, nhưng thông
cảm cũng chỉ là thông cảm mà thôi, nếu để gánh nặng này lại ôm trên người tôi,
đó là không có khả năng. Vẫy vẫy tay, tôi rời khỏi hội sinh viên, không mang
theo một đám mây nào.
Bởi vì nghe nói công ty Thuộc Đình gặp chuyện không
may, tôi không có ở trường học quá lâu, ngồi trên xe tới Thuộc Thị. Bất kể nói
thế nào, Thuộc Đình là người đàn ông tôi