
g theo một tia hương vị trừng phạt. Người đàn ông này thật
là bá đạo! Buổi tối anh có thể đối với tôi hết sức triền miên, ban ngày lại giả
vờ như không có gì; không cho tôi tức giận, lại không cho tôi tự trừng phạt sự
ngây thơ của mình. . . . . .
Từ sau
hôm đó, Thuộc Đình tuy rằng vẫn là như trước đối với tôi, nhưng mà tôi rõ ràng
cảm giác được anh đối với tôi không giống như trước nhắm mắt làm ngơ, cũng
không cùng Lưu người đẹp dính dáng gì nữa, điều này làm cho trong lòng tôi cuối
cùng có chút an ủi.
Tôi
biết tôi không buông anh ra được, cho dù anh cả đời này cũng sẽ không yêu tôi.
Cứ như
vậy đến thi vào đại học, tuy rằng trong thời gian này tôi cùng Thuộc Đình có vẻ
như rất thuận lợi, nhưng tôi biết nếu tôi không cố gắng đuổi theo tốc độ của
anh, không vượt qua kỳ thi vào trường mà anh đã đăng ký, như vậy tôi cùng anh
đời này càng không có cơ hội. Vì vậy tôi có rất ít thời gian để đau buồn
và hối tiếc, mà dùng phần lớn thời gian để ra sức học toán. Thỉnh thoảng, Thuộc
Đình cũng sẽ không ngại phiền toái cầm sách toán kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Nếu có
thể, tôi rất muốn bình yên vượt qua giai đoạn còn lại của trường trung học. Chỉ
tiếc có người không cho tôi sự thoải mái ấy.
Tháng
sáu thời tiết thật oi bức, mưa lại thường xuyên. Tôi chán ghét thời tiết như
vậy, hơn nữa mấy ngày trước, vào kỳ kiểm tra hàng tháng môn toán tôi làm không
tốt lắm, trong lòng buồn bực, một bụng hỏa không có chỗ phát tiết.
Những
người thông minh biết không nên gây chuyện với tôi lúc này, Nhạc Nguyệt là
người thông minh, cho nên cô ấy không chọc tôi, Thuộc Đình cũng vậy. Lưu Uyển
Tình lại không như vậy.
Giờ tự
học thật im lặng, tôi với một bụng đầu tức giận cũng rất ý tứ không quấy rầy
người khác. Vào lúc đó, Thuộc Đình cách nhau vài chỗ ngồi liền ném bộ đề câu
hỏi của các trường học nổi tiếng trong cả nước mà vài người bạn của anh từ trên
mạng gửi tới, trên cùng là đề môn toán học. Tôi trợn trắng mắt, ngoài cười
nhưng trong không cười hướng anh nói: "Cảm
ơn, anh trai."
Sau đó,
tôi nghe Lưu người đẹp ở sau lưng chua ngoa châm chọc: "Hừ,
lại giả vờ. Rõ ràng trong lòng có cái gì đó mừng rỡ, vậy mà ra vẻ không
vui."Dù sao lời này nghe qua cũng không phải là nhằm vào
tôi, nên tôi nhịn. Hơn nữa tôi cũng nghĩ trong vài ngày còn lại không nên để
hình ảnh Thiên Sứ của tôi bị hủy đi.
Thật hy
vọng Lưu Uyển Tình là một người thông minh, nói vài lời thì coi như xong. Nhưng
cô ấy lại không như vậy, tiếp tục nói: "Lại
còn anh trai, ngoài miệng kêu một tiếng Anh, thật không biết trong lòng nghĩ
những thứ gì." Lại nói Lưu Uyển Tình
cũng không phải ngu ngốc, người khác đều nghĩ tôi đem Thuộc Đình làm anh trai,
cô ấy thật nhìn ra dưới cái tên này "Anh trai" còn có cái gì khác
nữa, đáng tiếc không ai sẽ tin tưởng cô ấy. Cô ấy còn nói tiếp: "Đừng
tưởng rằng người ta thực thích làm anh trai của cậu, nói không chừng người ta
ước gì còn mau chóng thoát khỏi cậu nữa kìa."
Dưới ánh mắt mong chờ của cả lớp tôi từ từ đứng lên,
hướng về phía cô ấy cười rất ác liệt, cười đến Nhạc Nguyệt rợn cả tóc gáy. Đáng
tiếc Lưu người đẹp lại không cảm giác ra được. Tôi nói: "Thật
là làm cho lão nhân gia ngài phải quan tâm, tôi thích gọi anh ấy cái gì liền
kêu cái đấy. Đừng nói hiện tại tôi gọi anh ấy là anh trai, mà bây giờ tôi gọi
là ông xã, thì cậu có tin hay không Thuộc Đình cũng sẽ đồng ý?" Sau đó
tôi nhìn Thuộc Đình nở nụ cười nhẹ: "Đúng
không? Anh trai?" Mà anh mặt không đổi sắc,
chỉ thấy có ánh sáng chợt lóe lên trên mắt anh. Lưu Uyển Tình lại như tôi đoán
mặt trắng bệch.
"Không biết xấu hổ, mới mấy tuổi đầu
liền muốn có ông xã rồi? Hừ, không biết xấu hổ vậy mà là Thiên Sứ sao? Chỉ có
ngu ngốc mới có thể bị cậu lừa gạt!"Lưu người đẹp nói không
suy nghĩ.
Tôi dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ấy, Lưu người đẹp
thật đáng thương, cô ấy không biết câu nói kia sẽ làm nhiều người tức giận sao? "Này,
Lưu người đẹp, cậu cho rằng mắt của mọi người đều mù sao? Hoặc cậu cho là tất
cả mọi người rất ngu ngốc, sẽ bị tôi lừa gạt sao? Ha ha a." Tôi
nhìn cô ấy liền thấy sắc mặt biến thành xanh nhạt, không nhịn được cười ra
tiếng.
"Tôi gọi anh ấy là anh trai cũng tốt,
ông xã cũng tốt, dù sao tôi cũng được gọi. Chỉ sợ có người, muốn gọi như điên,
mà người khác còn không cảm thấy biết ơn đâu." Tôi vừa
nói xong, cả lớp cười ầm lên.
Vì năm lớp mười một, có một lần Lưu người đẹp đến nhà
họ Thuộc muốn nhận thức mẹ nuôi, kết quả bị từ chối. Vừa đúng lúc lớp chúng tôi
có rất nhiều bạn học ở nhà họ Thuộc chơi, Lưu người đẹp đến thời điểm, cũng chỉ
cố lấy lòng cha mẹ nuôi tôi, không có chú ý quan sát xung quanh, bằng không cô
ấy sẽ phát hiện ở sau cửa có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Sau đó mọi người
thấy cô ấy cố gắng muốn chiếm được sự chú ý của mẹ Thuộc, nên cũng xấu hổ không
chào hỏi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trong nhà Thuộc Đình chơi điện
tử. Mặc dù mọi người sau đó cũng rất có ý tứ không nói chuyện này trước mặt cô
ấy, n