
ạch Vũ nghe được lời nói của Giang Lâm cũng hiểu ra, bây giờ quan trọng là cứu Lãnh Tiếu Tiếu. Anh để xuống thái độ thù địch với Giang Lâm, cố gắng phối hợp với anh ta.
Giang Lâm nghe được lời nói của Hàn Trạch Vũ, nhanh chóng liên lạc với ngành giao thông.
Trong thời điểm này, việc duy nhất hai người bọn họ có thể làm là chờ đợi.
Giang Lâm đi tới đi lui trong phòng, trên mặt của anh rõ ràng vẻ lo âu. Mà Hàn Trạch Vũ còn lại là ngồi yên lặng, trong đầu không ngừng tuôn ra hình ống kính, mỗi màn khiến lòng anh kinh sợ, anh quả thật bị lo lắng với sợ hãi làm cho điên rồi.
Nửa giờ gian nan đã qua, rốt cuộc truyền đến một tin tức, một chiếc xe màu thủy lam hướng phía bắc ngoại ô đi tới.
Sao sẽ biết. “Chúng ta nhanh lên đường một chút”. Hàn Trạch Vũ vừa nghe được phương hướng của Lãnh Tiếu Tiếu, lập tức kích động.
“Đừng vội, chúng ta tra được biển sổ xe của chiếc kia, đang liên lạc với công ty quản lý chiếc taxi kia lấy định vị, chúng ta phải tìm được vị trí chính xác của anh ta”.
Không thể không nói, Giang Lâm quả thật có khả năng làm cảnh sát, mặc dù nội tâm của anh cũng gấp gáp như vậy, nhưng đầu óc của anh vẫn duy trì tỉnh táo như cũ.
Hàn Trạch Vũ có chút kính nể liếc mắt nhìn Giang Lâm, tán đồng gật đầu một cái.
Trong bệnh viện, Tần Tuệ đợi lâu cũng không thấy Lãnh Tiếu Tiếu, có chút bối rối.
“Tuệ Tuệ, đừng có gấp, Tiếu Tiếu đứa nhỏ này có thể có chút việc nên bị trễ, chúng ta đang chờ, trước anh cùng em đi ra ngoài nắng được không?”. Lý Sâm một tay cầm áo khoác, vừa đỡ lấy Tần Tuệ dậy, thân trọng che chở, giống như đang cầm bảo bối quan trọng.
Tần Tuệ hạnh phúc dựa vào ông, hai người đi ra vườn hoa nhỏ có ánh nắng tươi sáng bên ngoài.
Ở nơi xa, Hàn Thi Dư nhìn bóng dáng một nam một nữ trong vườn hoa, đáy mắt toát ra một tia phức tạp.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Hàn Thi Dư liếc mắt nhìn lên mã số trên điện thoại di động, không nhịn được trả lời.
Không biết đối phương nói cái gì, chỉ thấy sắc mặt Hàn Thi Dư chợt biến sắc, cô cắn răng nghiến lợi hướng về phía điện thoại rống lên.
“Các người ngu xuẩn này, đây không phải là gây phiền toái cho tôi sao? Ai cho các anh hành động bây giờ hả?”
Tay Hàn Thi Dư cầm điện thoại tức giận đến run rẩy, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng làm cho cô như mềm nhũn ra, lập tức ngã ngồi ở trên lan can bằng đá.
Làm thế nào ? Làm sao bây giờ?
Đám người ngu xuẩn kia cư nhiên dám bắt người trước mặt Trạch Vũ, lần này Trạch Vũ nhất định sẽ điều tra ra người đứng sau chuyện này!
Làm thế nào đây?
Ngộ nhỡ bị anh ấy phát hiện ra tất cả những việc này đều tự mình giở trò quỷ, như vậy tình cảm những năm gần đây đối với mình tất cả mất sạch sao?
Không? Không thể để cho anh ấy biết?
Còn có hai ngày nữa là đến bữa tiệc đính hôn mình mong đợi, bất luận như thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lãnh Tiếu Tiếu, tất cả đều tại chị?
Trong con ngươi đen nhánh của Hàn Thi Dư tràn ngập sự thù hận. Đột nhiên, ánh mắt của cô trở nên vô cùng tàn nhẫn, nét cười trên mặt lạnh lùng khát máu.
Giống như cô đã đưa ra quyết định, nên lấy điện thoại di động ra lần nữa.
"Tôi đổi ý rồi, để tôi xử lý cô ta xong, nhất định các anh phải giải quyết sao để không có kẻ khác tìm được, nếu không, tôi xong đời, mà các anh cũng đừng nghĩ nhận được một phần nào."
Hàn Thi Dư lạnh lùng phân phó .
Cả người cô bất giác run rẩy? Thật ra thì, trong lòng cô cũng là hết sức sợ hãi, nhưng mà tất cả đều như một mũi tên đã phóng đi, không thể quay đầu lại rồi?
———- tử tiết thu phân cắt ——————–
Tới một trạm phát điện cũ, hai người đàn ông dừng xe lại, khiêng Lãnh Tiếu Tiếu đi vào bên trong.
"Ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Bị bịt miệng, Lãnh Tiếu Tiếu ra sức đấm đá lên lưng người đàn ông đang cõng mình.
"Đàng hoàng lại cho tao, nếu không một lúc nữa lão đây sẽ khiến cho mày muốn khóc cũng khóc không được." Người đàn ông cõng Tiếu Tiếu lên tiếng cảnh cáo khi thấy cô ra sức giãy giụa không ngừng.
Lãnh Tiếu Tiếu kinh hãi nhìn vào không gian hoang vu ở đây, trong lòng chợt lạnh?
Chỗ này cỏ dại mọc thành bụi, nhìn một cái cũng biết là đã lâu không có người đến đây rồi, lần này chết chắc?
Nơi này gọi là gà không ỉa phân chim không đẻ trứng địa phương, hôm nay coi như mình có la rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe được ?
Ai tới cứu tôi đi?
Tên đàn ông cõng cô, sau khi đi loạn khắp nơi cuối cùng cũng dừng lại ở một căn phòng nhỏ rách nát, trên mặt đất bẩn thỉu có một chiếc giường cùng vài cái ghế rách thiếu chân, ngoài ra chẳng có cái gì cả.
Hình như trước kia căn phòng này là phòng trực ban, trên mặt đất có mấy vỏ chai rượu, một ít đồ vật thối nát không biết là gì nằm ở góc tường, cả phòng tỏa ra mùi mục nát thối rửa.
Người đàn ông ném Lãnh Tiếu Tiếu một cách thô bạo lên trên giường, ván giường thô sáp khiến cô bị đau, nên không nhịn được rên lên một tiếng.
"Á . . . . ."
Người đàn ông bỏ lại Tiếu Tiếu nằm ở trên giường, đi ra ngoài đốt một điếu thuốc, hút một hơi, hắn liếc nhìn cô một cái, có hơi mất mác lắc đầu.
"Này, tao thấy cô nhóc này dáng vẻ rất linh hoạt? G