
n tổng, xin hỏi ngài còn phân phó gì nữa?” Lãnh Tiếu Tiếu thật sự không chịu nổi không khí đè nén này, nhắm mắt mở miệng hỏi.
Hàn Trạch Vũ nghe thấy âm thanh của Lãnh Tiếu Tiếu cảm giác bực mình.
Anh bỏ khói đứng dậy đi tới trước mắt Lãnh Tiếu Tiếu, cúi đầu bên tai của cô nhẹ giọng mà hỏi: “Việc gì mà tôi giao, cô đều nghe theo mà làm sao?”
Anh mang theo hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá đập vào mặt, đó là hương vị rất dễ chịu, một mùi đàn ông khiến cho người ta an tâm. Lãnh Tiếu TIếu nháy mắt hoảng hốt.
Lãnh Tiếu Tiếu không thể không thừa nhận, trước mắt người đàn ông này có đủ mọi thứ quyến rũ phụ nữ. Anh anh tuấn nhiều tiền, tà mị kiêu ngạo, chỉ cần là anh, sẽ có vô số phụ nữ quỳ xuống chân anh.
Nhưng, người đàn ông như vậy sẽ không là lựa chọn của cô, vết thương đã qua của cô càng rõ ràng cho cô biết mong muốn của mình.
Nghĩ đến việc này, Lãnh Tiếu Tiếu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Cô lui về sau một bước, mặt nghiêm nghị lạnh lùng đáp. “Chỉ cần là công việc tôi đang làm bên trong, tôi đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành”.
Hàn Trạch Vũ thấy được biến chuyển nháy mắt của cô, cười tà một tiếng, “Làm gì luôn là bộ dạng lạnh như băng thế này? Tôi nhớ cô rất nhiệt tình cơ mà!”
Nghe được lời nói ngụ ý của Hàn Trạch Vũ, lòng của Lãnh Tiếu Tiếu không cách nào bình tĩnh lại, anh ta chỉ tới đêm hôm đó sao?
Trong đầu của cô hiện ra một màn cuồng nhiệt đêm đó, mặt chợt đỏ. Cô có chút bối rối nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ánh mắt của anh, “Hàn tổng, tôi không hiểu anh nói tới cái gì!”
“Thật không hiểu sao?” Hàn Trạch Vũ đem vẻ bối rối của cô thu hết vào trong ánh mắt, đến gần tới cô.
“Xem ra Hàn tổng không có chuyện gì khác, vậy tôi đi ra ngoài trước!”
Hàn Trạch Vũ đến gần Lãnh Tiếu Tiếu khiến cô không thể suy nghĩ thêm cái gì, mong ước duy nhất rõ ràng hiện giờ là mau chóng rời đi!
Nhưng, tay của Lãnh Tiếu Tiếu còn chưa chạm vào cửa, thân thể của cô liền rơi vào lồng ngực vững chắc. Cô bị dọa đến mức kêu lên.
“Hàn tổng, anh muốn làm gì?”
“Thư ký Lãnh, cô không phải cảm thấy cô nên bồi thường tôi một chút sao?”
Hai tay Hàn Trạch Vũ chống ở trên cửa, đem cô giam cầm thật chặt tại lồng ngực của mình, anh hết sức hưởng thụ mùi hương của cô, tà mị cười.
Anh ấm áp ôm cô trong ngực, cười tà tà, trong nháy mắt lại làm rối loạn tinh thần của cô.
"Tôi làm cái gì mà phải bồi thường cho anh?" Lãnh Tiếu Tiếu đối với lời nói của anh hết sức không hiểu.
"Em cứ nói đi?" Hàn Trạch Vũ nâng đôi tay vòng lên hông của Tiếu Tiếu, đem lấy thân thể của cô gần sát mình, lửa nóng dục vọng chống đỡ bên trong bắp đùi cô.
"Anh. . . . . Anh. . . là anh bảo tôi đưa tài liệu tới!"
Cảm nhận được vật nóng bỏng của anh, Lãnh Tiếu Tiếu đỏ bừng cả mặt, cà lăm giải thích.
"Nhưng em rất rõ ràng bên trong xảy ra chuyện gì, không phải sao?"
Con ngươi đen nhánh của Hàn trạch Vũ, nhìn chằm chằm thẳng vào Lãnh Tiếu Tiếu. Trên tay lực độ lại lớn chút, Lãnh Tiếu Tiếu càng thêm cảm nhận rõ ràng được nhiệt tình của anh.
"Tôi. . . . . . Anh buông tôi ra!" Lãnh Tiếu Tiếu lo lắng giãy dụa, muốn tránh ra ngực của anh.
Nhưng là một giây kế tiếp, cô ngượng ngùng ngẩng đầu lên, kinh hoảng nhìn về anh, ngoan ngoãn ngưng hành động giãy giụa không cần thiết. Bởi vì, cô rõ ràng cảm thấy vật của anh chống đỡ ở chỗ đùi nóng bỏng trở nên cứng hơn hơn rất nhanh.
Hiện tại trước mặt người đàn ông này tựa như con mãnh thú, bất kỳ một cử động thật nhỏ của cô cũng có thể làm anh bộc phát thú tính trong cơ thể, cô rất rõ ràng ý thức được một chút, người cứng ngắc một cử động cũng không dám căng thẳng.
Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu phản ứng, cười cân nhắc, giọng nói trầm thấp nhàn hạ bật ra.
"Xem ra, Lãnh thư ký hết sức hiểu rõ đàn ông!"
"Tôi không biết bất luận kẻ nào, tôi cũng không biết vừa mới xảy ra cái gì, tôi chỉ biết bây giờ hành động của Hàn tổng rất quá mức, xin Hàn tổng chú ý một chút thân phận của mình."
Nghe được Hàn Trạch Vũ hài hước, nghĩ đến tình cảnh của mình giờ phút này, cô tức giận rống lên trước mặt Hàn Trạch Vũ.
"Thật sao? Đó là tôi hiểu lầm à nha? Tôi cho là Lãnh thư ký cắt đứt chuyện tốt của tôi là có mưu đồ khác !" Hàn Trạch Vũ lộ ra một bộ vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Thấy nét mặt của Hàn trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu hình như thấy được một tia hi vọng, cô vội vã âm thanh mềm xuống:
"Đúng, đúng, Hàn tổng anh hiểu lầm, mời buông ra, tôi muốn đi về làm việc!"
Nhưng Hàn Trạch Vũ đón lấy theo như lời nói khiến Lãnh Tiếu Tiếu quả thật muốn hộc máu!
"Lãnh thư ký, nếu là tôi hiểu lầm em, vậy thì đến lượt tôi bồi thường cho em!"
Nói xong, anh cũng cúi người chính xác hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của cô.
"Ưmh . . . . . Buông ra. . . Tôi. . . Ưmh. . . . . ." Lãnh Tiếu Tiếu lay động tránh né anh.
Hàn trạch Vũ một tay cố định trụ cái ót của cô, để cho cô không cách nào nhúc nhích. Lãnh Tiếu Tiếu thấy không cách nào tránh thoát anh, không thể làm gì khác hơn là khép chặt răng chống lại sự xâm nhập của anh.
Tấn công dồn dập không vào đượcHàn trạch Vũ có chút tức giận. Anh suy tư chốc lát