XtGem Forum catalog
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326704

Bình chọn: 8.00/10/670 lượt.

i hôm nay tan việc đầu tiên là liền chạy tới công ty Lục Tề Phong, quấn anh cùng nhau ăn cơm xong lại vừa lôi kéo anh sau khi ăn xong đi dạo, đúng lúc cô ngọt ngào vô cùng, bóng dáng của Lữ Duy Duy đột nhiên giọi vào trong mắt của cô.

Cô kéo tay Lục Tề Phong bỗng chốc cứng lại.

Ba năm, bóng dáng này đâm vào trong lòng cô ta hôm nay lại không có dấu hiệu nào ra hiện tại trước mặt của mình, ánh mắt cô ta kinh ngạc nhìn thẳng vào Lữ Duy Duy.

Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn

Lữ Duy Duy cũng tiếp nhận lấy ánh mắt kinh ngạc và phẫn hận của Lâm Mỹ Giai, nhìn vợ chồng bọn họ ân ái chính là đi ở chung một chỗ, lòng của cô đau, nước mắt trong nháy mắt chứa đầy hốc mắt.

Cô vội vã xoay người muốn né tránh bọn họ, nhưng đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không có một bóng người.

Cái loại bất ngờ sợ hãi đó khiến cho trong đầu của cô trống rỗng, chỉ có một giọng nói quay về.

Không thấy Tư Tề ? Không thấy Tư Tề?

"Tư Tề? Tư Tề? Trời ạ, Tư Tề conơi ở đâu? Con đừng dọa mẹ nha? Tư Tề?"

Một tiếng gào cực kỳ sợ hãi vang lên trong đám người.

Mọi người rối rít đưa ánh mắt nhìn cô, dĩ nhiên, ở đây cũng bao gồm Lục Tề Phong.

Một tiếng Tư Tề kia mang theo sức lực cực kỳ mạnh mẽ xuyên thấu truyền vào trong lỗ tai Lục Tề Phong, anh theo tiếng nhìn lại, thấy Lữ Duy Duy mặt đầy ước mắt nóng nảy hơn cả nổi điên, tâm khẩn trương nhéo lên.

Anh ba chân bốn cẳng xông tới.

"Lữ Duy Duy? Tư Tề đâu? Chuyện gì xảy ra? Em không coi chừng nó sao?"

Một khắc thấy Lục Tề Phong xông tới kia, Lữ Duy Duy giống như là tìm được cứu tinh, ấm áp, nhưng mà, lúc nghe lời của anh mang theo chất vấn trach móc, Lữ Duy Duy càng thêm khó chịu.

"Tôi không biết, tôi vừa mới dắt nó, tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tư Tề? Tư Tề, con đừngdọa mẹ có được hay không?" Lữ Duy Duy lắc đầu, vẻ mặt hoảng loạn tìm chung quanh bóng dáng nho nhỏ đó.

๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Em dắt nó? Buông tay ra cũng không biết sao? Em làm mẹ người ta như thế nào?"

Nghe được không thấy con trai, Lục Tề Phong cũng khẩn trương, anh không chút nào chú ý đến vẻ mặt vội vã này của mình ở trong mắt của Lâm Mỹ Giai, có bao nhiêu khác thường.

"Là tôi không tốt, tôi. . . . . . Tề Phong, nhanh lên một chút giúp tôi tìm Tư Tề trở về nha, Tư Tề? Tư Tề?" Lữ Duy Duy lo lắng khóc, quay đầu chạy về phía đám người.

Lục Tề Phong nhìn Lữ Duy Duy chạy về phía quảng trường phía tây, mình cũng vội vàng quay đầu chạy về phía bên kia.

Lâm Mỹ Giai sững sờ nhìn một màn trước mắt này, cô ta tức giận toàn thân phát run.

Chỉ cần người phụ nữ này vừa xuất hiện, ở trong mắt của anh không có bất luận kẻ nào. Cô ta oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng biến mất ở đám người đó, hồi lâu, cô ta tức giận xoay người chuẩn bị rời đi.

Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn

Đột nhiên một thân thể nho nhỏ va vào trong ngực của cô ta.

"Ai nha, thật xin lỗi dì?" Tiểu Tư Tề chỉ lo nhìn đám trẻ, không để ý đến trước mặt còn có người.

Lâm Mỹ Giai cũng là người thích trẻ con, chỉ là trong hai năm qua, bụng vẫn không có động tĩnh. Thấy đứa bé này đụng vào trong ngực mình, cô đè xuống lửa giận mới vừa rồi lộ ra một nụ cười ôn hòa.

"Không sao, người bạn nhỏ, con tên là. . . . . ." Khi cô thấy bộ dáng tiểu tử, nửa câu nói kia sau ngăn ở trong họng.

Giống như anh?

"NCon tên là Tư Tề sao?" Lâm Mỹ Giai dựa vào một loại trực giác thử hỏi. Ôn hòa trên mặt đã sớm thối lui.

"Dì, dì biết con sao?" Tiểu Tư Tề kỳ quái nhìn chằm chằm dì trước mặt này 1 giây trước vẫn còn ánh mắt thân thiện, hiện tại đột nhiên chuyển thành mây đen.

"Tư Tề? Ba ba con đâu? Ba con là ai ?"

Hình như cực kỳt muốn biết đáp án này, Lâm Mỹ Giai bắt được cánh tay tiểu Tư Tề thật chặt.

"Đau, dì, thật là đau?" Tiểu Tư Tề nhíu mày, cơ hồ muốn khóc ra ngoài.

"Mỹ Giai? Em ở đây làm gì?"

Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn

Lục Tề Phong quay đầu lại tìm thấy Tư Tề hưng phấn chạy tới, nhưng khi nhìn thấy đứa bé cơ hồ muốn rơi nước mắt, anh mới phát hiện mắt hạnh của Lâm Mỹ Giai tức giận trợn trừng mắt nhìn Tư Tề, một đôi tay níu lấy cánh tay đứa bé thật chặt.

——————

“Tư Tề, đau chỗ nào?”. Lục Tề Phong chạy nhanh tới ôm Tư Tề, gương mặt khẩn trương.

Tư Tề nói, “Chú chú, cánh tay Tư Tề đau.”

Tư Tề nhỏ bé xoa cánh tay tội nghiệp nhìn Lục Tề Phong, con ngươi trong suốt ngây thơ của bé khiến lòng Lục Tề Phong rung động.

Đây chính là con trai mình sao?

Đây là cảm giác được ôm con trai trong ngực sao?

“Được, chú thổi giúp cháu nhé?” Lục Tề Phong lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng hiếm thấy, khiến Lâm Mỹ Giai ở một bên tức giận tới mức toàn thân phát run.

Anh ở trước mặt cô, chưa từng ôn tình như vậy, hành động của anh như thế, càng xác nhận suy đoán trong lòng cô. Ngọn lửa ghen tị ở trong lòng hừng hực cháy lên, cô nhìn chằm chằm đứa bé kia, hận không nuốt trọn nó.

“Mỹ Giai, vừa rồi em làm cái gì vậy? Đó chỉ là một đứa bé.” Lục Tề Phong tức giận ôm Tư Tề quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Giai.

“Tề Phong, anh hiểu lầm rồi, em không cố ý đâu.”

Nhìn con ngươi u ám của Lục Tề Phong, Lẫm Mỹ Giai đè xuống lửa giận trong lòng thay bằng bộ dạng vô tội.

“Mỹ Giai, trong lòng anh, em vẫn là