
i, chạy thật nhanh.
"Đuổi theo!" Hai người đàn ông này vừa nhìn Lãnh Tiếu Tiếu muốn chạy trốn, nháy mắt vẫn nhau đi theo phía sau cô theo sát không rời.
"A!"
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến bọn họ đuổi theo, trong lòng quýnh lên, dưới chân mất thăng bằng ngã xuống đất, một hồi đau cảm thấy tan lòng nát dạ từ chỗ mắt cá chân truyền đến!
"Ha ha, em gái nhỏ, ngã thế nào rồi hả? Để cho anh đây sờ sờ em?" Hai người đàn ông này đuổi theo, vây ở xung quanh cô.
Một người đàn ông trong đó nắm chân cô, tay không an phận vuốt ve chân của cô, khuôn mặt tà ác khiến Lãnh Tiếu Tiếu nhìn quả thật muốn ói.
"Cút ngay, đồ lưu manh, lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Lãnh Tiếu Tiếu chán ghét đá tay của hắn ta, tức giận mắng. Khẩn trương và trận đau đớn kia, khiến cho cái trán của cô toát ra không ít mồ hôi lấm tấm.
"Chớ lộn xộn, làm bị thương nhưng là anh sẽ đau lòng!" Người đàn ông nói liền vươn tay, muốn vuốt ve mặt của Lãnh Tiếu Tiếu.
Lãnh Tiếu Tiếu xoay mặt né tránh, đột nhiên nghe được người đàn ông kia thảm đạm kêu một tiếng!
Lãnh Tiếu Tiếu kinh hoảng ngẩng đầu lên, phát hiện tại phía sau mấy người đàn ông đó Hàn Trạch Vũ giống như thiên thần giáng xuống! Cô vui mừng nhìn anh, đáy mắt lóe ra nước mắt vui sướng.
Hàn Trạch Vũ túm lấy tóc của người đàn ông kia, một cước đá về phía eo của hắn ta. Một cước kia mạnh mạnh mẽ mẽ khiến người đàn ông kia ngã trên mặt đất kêu thảm, không cách nào bò lên được.
Hàn Trạch Vũ lạnh lùng trừng mắt liếc một người đàn ông khác, "Còn không mau cút đi?"
Người đàn ông nhìn đồng bạn một chút bị Hàn Trạch Vũ đá ngã trên mặt đất hình như bị thương không nhẹ, hắn ta không khỏi có chút sợ, hắn ta cũng không đoái hoài đến mục đích bản thân mình cùng với đồng bạn hoảng hốt mà chạy!
Lãnh Tiếu Tiếu bị hoảng sợ, vào giờ khắc này nhìn thấy Hàn Trạch Vũ, lòng tràn đầy uất ức dâng lên mạnh mẽ.
"Trạch Vũ!" Lãnh Tiếu Tiếu nghẹn ngào kêu tên của anh.
"Về sau phải nghe lời nói, tôi đều nói qua quá muộn không an toàn! Tốt lắm, chúng ta về nhà đi!" Một tay Hàn Trạch Vũ từ trên mặt đất ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu đi về phía xe của anh.
Về nhà? Anh nói là về nhà?
Lỗ mũi Lãnh Tiếu Tiếu đau xót, nước mắt cũng không nhịn được!
Trừ Viện Phúc Lợi, cô sớm đã không còn nhà. Hôm nay, anh lại còn nói muốn dẫn cô về nhà? Có thể có một cái nhà, là việc nội tâm yếu ớt nhất của cô mong đợi nhất.
Hàn Trạch Vũ, anh thật có thể giao cho tôi một cái nhà sao?
————————–
Lãnh Tiếu Tiếu vòng chắc cổ của anh thật chặt, đầu tựa vào trước ngực của anh, nước mắt không tiếng động thấm ướt quần áo của anh.
Hàn Trạch Vũ Mặc lặng yên cảm nhận được Lãnh Tiếu Tiếu nức nở, chỉ xem như là cô bị dọa sợ.
Anh cũng không biết nội tâm của Lãnh Tiếu Tiếu, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, anh không biết, chính là tại sau khi anh nói ra hai chữ về nhà kia, Lãnh Tiếu Tiếu cũng đã không tự chủ đem một lòng toàn bộ giao cho anh?
———— phân cắt Tiết Tử Thu —————
Hàn Thi Dư đi đến phòng ngủ của Hàn Trạch Vũ, nhẹ nhàng nâng chăn trên giường lên ôm thật chặt vào trong ngực, cái chăn có lưu lại hơi thở người đàn ông của anh khiến lòng của Hàn Thi Dư càng phát đắm chìm, đối với cái giường này, cô ham mê không dứt.
Cô đi đến bên tủ rượu của anh, rót cho anh một ly rượu, đem bột màu trắng xen lẫn trong rượu rồi. Cô nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, khóe miệng hiện lên vẻ cười hả hê.
Nghe được cửa truyền đến thanh âm tiếng xe, tim của Hàn Thi Dư lập tức nhảy nhót.
Cô cố ý đuổi dì Hàn đi, cô khổ tâm bố trí xong tất cả những thứ này, sẽ chờ anh trở lại, chỉ cần qua tối nay, tất cả quan hệ trên bản chất sẽ không giống nhau.
Hàn Thi Dư hưng phấn đi mở cửa, cười tươi như hoa lúc chứng kiến đến trước mắt một màn này, đột nhiên cứng lại.
Hàn Trạch Vũ ôm một người phụ nữ đang ngủ, đứng ở cửa, đang phí sức móc cái chìa khóa, từ bộ dáng anh thận trọng mà xem, anh giống như chỉ sợ đánh thức người phụ nữ trong ngực.
"Thi Dư, làm sao em vẫn còn ở nơi này?" Hàn Trạch Vũ thấy Hàn Thi Dư có chút ngoài ý muốn.
"Thư ký Lãnh? Anh Trạch Vũ, cô ấy. . . . . . ?"
"Thi Dư, trong nhà có dầu hoa hồng không?"
Ở thời điểm ôm Lãnh Tiếu Tiếu xuống xe, anh mới phát hiện chân của cô sưng rồi, hơn nữa sưng lên giống như cái bánh bao một. Lúc này, một lòng Hàn Trạch Vũ tất cả ở trên người Lãnh Tiếu Tiếu, căn bản không rảnh chú ý đến vẻ mặt thất vọng và kinh ngạc của Hàn Thi Dư.
"Không biết?" Hàn Thi Dư bĩu môi, gương mặt không tình nguyện.
"Vậy em đi tiệm thuốc trước mặt giúp anh mua một chai 吧? Sau đó lại đem đến trong phòng của anh."
"Phòng anh? Anh Trạch Vũ . . . . . . ?"
Hàn Thi Dư lời nói vẫn chưa nói hết, Hàn Trạch Vũ bỏ lại Thi Dư mặt buồn bực ôm Lãnh Tiếu Tiếu sải bước lên lầu.
Lại là Lãnh Tiếu Tiếu này, chưa từng thấy anh Trạch Vũ đưa bất kỳ người phụ nữ nào về nhà, hơn nữa còn săn sóc như vậy, để ý cô ấy như vậy, Hàn Thi Dư tức giận nhìn bóng lưng hai người chằm chằm, trong lòng ghen ghét dữ dội?
Hàn Trạch Vũ mới vừa đem Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ nhàng đặt lên giường, liền nghe đến dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề, Hàn Trạch Vũ hơi hơi nhíu mày, nha đ