
ần này thay đổi trở thành vị hôn thê có phải có mục đích nào đó không thể cho ai biết hay không?" Một gã phóng viên cả gan khác người bỗng chốc đứng lên.
"Vậy tôi muốn biết các người ác ý hãm hại Hàn thị danh dự như vậy, rốt cuộc có mục đích gì không thể cho ai biết? Tôi cho anh biết, đối với đoạn thời gian này những thứ tin tức không thật kia, đã tổn hại đến nghiêm trọng lợi ích Hàn thị, tôi tạm thời chưa truy cứu trách nhiệm quyền lợi. Một vài người liên quan không lâu sẽ nhận được giấy thông báo của tòa án."
Hàn Trạch Vũ nói một phen, lập tức làm cho tất cả mọi người ở đây lại trầm mặc. T7sh.
Trước khi người phóng viên kia chân cũng bắt đầu có chút run rẩy, hắn có chút hoảng sợ liếc mắt nhìn Hàn Thi Dư, đáy mắt có một tâm tình không rõ.
"Chỉ là, chúng tôi cũng sẽ coi tình huống mà xác định, có thể có vài người là bị người khác lừa gạt và dẫn đương sai, đối với tình huống này chính là chúng tôi sẽ xem xét xử lý."
Hàn Trạch Vũ thích thời điểm cho mọi người một bậc thang, rất nhiều người rối rít theo bậc thang của anh đi xuống. Mọi người trước khi đảo qua sắc xảo, bắt đầu rối rít hỏi thăm chuyện có liên quan đến bữa tiệc đính hôn.
Trên TV, Hàn Trạch Vũ thân mật ôm Hàn Thi Dư, thần thái phấn chấn kia nụ cười ấy là sao chói mắt.
Lãnh Tiếu Tiếu hôm nay mới phát hiện, mình giống như là một đứa ngốc, Thi Dư ở Hàn gia lại là thân phận như vậy? Cư nhiên mình sẽ tin tưởng cô ấy chỉ là em gái của anh.
Lãnh Tiếu Tiếu nghĩ mà nhớ lại trước đây Thi Dư nhìn mình loại ánh mắt đó là lạ, hôm nay nghĩ đến, thì ra là như vậy.
Ban đầu, trong lòng của cô ấy khẳng định cũng là cực kỳ khó chịu đi?
Chỉ nhìn cô ấy vẻ mặt cực kỳ cảm thấy hạnh phúc, là có thể hiểu, cô ấy là thật sự yêu Hàn Trạch Vũ, loại cảm giác đó phát ra từ nội tâm là không giả bộ được. Chỉ có người có tình yêu thực sự, mới có thể hiểu, mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Sau chu không? Bữa tiệc đính hôn?
Nhanh như vậy?
Nhanh sao? Có lẽ tất cả này đã sớm trở thành kết cục đã định, chỉ là mình không biết mà thôi.
Cô nhìn xem cái phòng trống rỗng này, Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở cười, mình nên phải lập tức dọn đi ra đi? Có ai có thể nhịn chịu đựng vị hôn phu của mình cùng một người phụ nữ khác không minh bạch ở cùng một chỗ?
Nghĩ đến lúc trước Thi Dư đối với mình thân mật, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu còn có thêm một chút xấu hổ, cô tắt TV đi, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của cô là số lượng không nhiều lắm.
Đi tới phòng ngủ, Lãnh Tiếu Tiếu dọc theo bên giường ngồi xuống. Trong phòng còn tràn ngập hơi thở thuộc về anh, cô tham lam hít thật sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bởi vì, đối với anh vô tận nhớ nhung đã ở trong lòng bắt đầu lên men, tình yêu thật sâu này ấp ủ nước mắt đã bắt đầu từ từ tràn ra bên ngoài, nếu như không đóng cửa trái tim ở đây, sợ rằng trong lòng lại tràn lan một mảnh.
Cô nhắc nhở chính mình, không cần ở nơi này thời điểm rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngay cả có ở nhiều không muốn buông tha, lúc này cũng không cách ở dừng lại.
Bởi vì, toàn thế giới cũng biết rồi, anh đã là vị hôn phu của người khác, cô vô luận như thế nào cũng không thể cho phép chính mình tự đi làm một người thứ ba phá hư hạnh phúc của người khác.
Thu thập cả ngày, tất cả mọi thứ đều không thể trang bị đầy đủ cái hòm nho nhỏ bằng da của cô. Nhưng trong lòng lại bị trí nhớ tất cả có liên quan đến anh chiếm đóng không có một chút khe hở nào. T7sh.
Ban đầu một lòng trống không đi đến nơi này, hôm nay lại mang đi tràn đầy một lòng nhớ thương.
Rời đi, hoặc là, cuộc giao dịch này, mình vẫn có thu hoạch?
Cô kéo cái hòm, đứng ở cửa chính, cô đem cái chìa khóa đặt ở cửa trước lên, cuối cùng lưu luyến quan sát phòng ốc nhà này, cảm giác quyến luyến thật sâu này kéo đau đớn lòng của cô.
Cô chớp động mắt, từng giọt nước mắt nóng bỏng một, đúng là vẫn còn không nhịn được, tới tấp chảy xuống.
Hàn Trạch Vũ xử lý xong chuyện trong tầm tay, trong lòng mơ hồ có một cỗ cảm giác lo lắng, anh tăng tốc độ xe chạy về nhà.
Anh bóng dáng xinh đẹp. Nhưng mà, khi anh về đến nhà, hơi thở lạnh lẽo này nghiệm chứng mình cảm giác không an tâm của anh.
Anh nhanh chóng tìm khắp tất cả gian phòng, trừ tờ giấy kia cùng một chuỗi chìa khóa, trong phòng trống không, ở cũng không có hơi thở của cô.
"Trạch Vũ, em đi, thật lòng chúc phúc anh và Thi Dư, tha thứ em từng hy vọng xa vời lấy được tình yêu của anh, hôm nay em rốt cuộc hiểu rõ, mình có lòng tham cỡ nào, đó là đồ thuộc về người khác, em làm sao xứng đáng có? Về phần hợp đồng kia, em còn nợ anh 40 ngày, nếu như đời sau có cơ hội, chính em lại trả lại anh đi? Xin anh xem phần yêu ở em có của anh lên, để cho mẹ Tần và những đứa bé đáng thương có thể có một chốn nương thân đi?"
Hàn Trạch Vũ một tay xé nát tờ giấy này, vừa liếc nhìn cái chìa khóa trước cửa, trong lòng lửa giận tăng lên.
Lãnh Tiếu Tiếu, cái người phụ nữ ngốc này, thế nào yêu thích tự chủ trương như vậy?
Tại sao không đợi anh trở lại, nghe giải thích của anh một chút?
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi một chuỗi mã số quen thuộc, âm thanh nhắc nhở tắt máy càng l