Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323115

Bình chọn: 8.5.00/10/311 lượt.

phòng bên cạnh đã đóng lại, “Rõ ràng không chịu

được âu phục còn muốn giả bộ đứng đắn.” Thu lại tầm mắt quét ra bốn

phía, đơn giản, sạch sẽ, ngăn nắp. Dạo một vòng trong phòng, bước đến

bên chiếc giường lớn màu xanh thẫm, ở cuối giường có một quyển album

đang mở, Lạc Trăn tiện tay cầm lên.

Mạc Hoành thay quần áo xong đi ra từ phòng thay đồ đã trông thấy Lạc Trăn đang nửa nằm lên giường anh giở cuốn album của mình.

Mạc Hoành bước qua một tay giật lại, “Đừng tùy tiện động vào đồ của người khác.”

Lạc Trăn nghiêng đầu, nhìn anh, vuốt vuốt vạt áo đứng dậy, “Dữ thế.”

Mạc Hoành đến đầu giường đặt quyển album vào ngăn kéo dưới cùng.

“Rửa tay xong chưa?”

“Ok, ok, đi giờ đây.” Lạc Trăn khoát khoát tay, thanh âm uể oải.

Một bàn ăn tinh tế xa hoa, thức ăn lần lượt được bày ra.

“Con cố ý

gọi điện điện đến nhắc, đồ ăn Trung Quốc. Tám món một canh, hài lòng

chưa nào?” Lưu phu nhân mỉm cười cởi tạp dề xuống, đến ngồi trước bàn

ăn.

Vẻ mặt Mạc Hoành vẫn thong dong bình tĩnh, không hề để ý đến ý cười mờ ám của mẹ.

“Lạc Trăn đúng không nhỉ? Đừng khách sao, cứ coi nơi này là nhà mình nhé cháu.”

Lạc Trăn ngồi đối diện với Lưu phu nhân khẽ cười gật đầu.

“Đại học E?

Hóa ra là bạn học cùng đại học với Mạc Hoành.” Lưu phu nhân bật cười,

“Cuối cùng lại quen nhau ở buổi xem mắt, đúng là cũng có duyên.”

Lạc Trăn đáp lời, “Vâng ạ, rất có duyên.”

“Về sau sao

lại đột nhiên ra nước ngoài?” Lưu phu nhân rất có thiện cảm với Lạc

Trăn, nhưng hình thức biểu hiện của thiện cảm này chính là vặn hỏi lần

lượt từ bối cảnh gia đình của Lạc Trăn cho đến chuyện ra đời cùng học

vấn.

Lạc Trăn cười cười trả lời, “Cơ duyên vừa khéo ạ.”

“Kể ra, ra

ngoài đi đó đây ngắm nhìn thế giới cũng tốt, Mạc Hoành vốn cũng định đi, lúc đó giấy tờ cũng đã ký xong xuôi rồi, kết quả —-”

“Mẹ.” Mạc Hoành vẫn trầm mặc ăn cơm đột nhiên lên tiếng, “Phòng bếp còn canh không ạ?”

“Có, con ngồi đi, mẹ đi lấy cho.” Lưu phu nhân ấn Mạc Hoành đang định đứng lên xuống.

Lưu phu nhân vừa đi khỏi, phòng khách bỗng trở nên rất tĩnh lặng.

“Anh —- định đến nơi nào?”

“… Nước Anh.”

Lạc Trăn gật gật đầu, “Nước Anh rất được, mấy cô bạn người Anh tôi quen cũng rất dễ

chung sống.” Lạc Trăn cười nói, “Anh không đi đúng là hơi đáng tiếc.”

Khoảng cách

từ lần trước đến ngôi nhà của chủ nhân họ Mạc ăn cơm đã được hai ngày,

trong khoảng thời gian này Mạc Hoành không hề liên hệ với Lạc Trăn nữa,

cô cũng chẳng phát giác được anh, dẫu sao con người Mạc Hoành cũng quái

gở kỳ cục.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, người đang nhoài ra giường trầm ngâm không khỏi giật mình.

Lạc Trăn rút điện thoại từ trong túi áo, liếc một cái rồi nhận máy.

“Lạc Trăn, mày đang ở đâu thế?!” Đầu kia điện thoại cực kỳ ầm ĩ.

Lạc Trăn nhíu mày, “Sao ồn như vậy?”

Liên Ân cười cười hét qua, “A Vũ nói muốn trực tiếp cảm ơn ân nhân cứu mạng, mời cả

đám đi ăn cơm, đương nhiên chủ trì là mày đấy.”

Lạc Trăn lật người nhìn trần nhà, giọng nói mất hứng, “Cảm ơn gì đó thì khỏi đi, dù

sao người tận sức cũng không phải em, nếu hắn ta thật sự áy náy, lần sau gặp mặt biếu tiền mừng [1'> cũng được.”

Người bên

kia ngừng hai giây, thét lên chói tai, “Câu này của mày là có ý gì?

Không tới hả? Đừng mà! Mọi người đều đang đợi mày đấy, đến mau đi, mày

không đến mấy tiểu yêu tinh kia lại được đằng chân lân đằng đầu mất!”

Lạc Trăn kéo điện thoại đã giơ lên tận đỉnh đầu lại gần, “Mấy người chơi đi, hôm nay em thật sự không qua đâu, mẹ em bắt em về mà một chuyến, tối hậu thư.”

Liên Ân hiển nhiên không khoan nhượng, “Mày mà không tới thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

Lạc Trăn

nghĩ ngợi, nói, “Hạ Thụy có ở đó chứ, nếu không thì chị kêu nó gánh vác

thay em, dù sao hôm nay chắc chắn em không đến được.”

Liên Ân đấu tranh, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Chẳng còn cách nào nữa, vậy liên lạc sau nhé.”

“Được.”

Cúp điện

thoại trở mình xuống giường, vừa mặc áo khoác, điện thoại lại vang lên,

Lạc Trăn bùi ngùi, được yêu thích quá có đôi lúc cũng là một loại áp

lực.

Số điện thoại lạ, Lạc Trăn ngẫm một lúc rồi ấn phím nghe.

“Đến đón anh.” Giọng nói trầm thấp uể oải truyền đến trước khi Lạc Trăn tự báo danh tính.

Ngữ điệu này, ngữ điệu ra lệnh cho người ta lại còn phảng phất ý cười không phải Hạ Thiên Liên thì là ai.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy. Sorry, the number you dialed is out of service.”

“Học theo

rất giống, có cơ hội anh sẽ giới thiệu em chuyển sang công ty phỏng

vấn.” Tiếng cười của Hạ Thiên Liên trở nên rõ rệt, “Sân bay quốc tế thủ

đô, anh hy vọng trong vòng một tiếng có thể nhìn thấy em, vậy đi, vất vả cho em rồi.”

Điện thoại

bị cắt rụp, Lạc Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào di động, đến lúc phản ứng

lại được, chỉ muốn ném bay điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Lạc Trăn

chạy đến sân bay, bỗng thở dài một tiếng trước phòng đợi máy bay kiểu

dáng vệ tinh trước mắt, đứng tại chỗ khoảng năm giây, hít thở sâu hai

lần, cất bước tìm người, nhưng không đợi cô tiến thêm một bước, phía sau đã có người ôm lấy bờ vai cô.

Lạc Trăn giật bắn người nghiêng đầu nhìn sang, “Hạ Thiên Liên?!”


XtGem Forum catalog