
hơi gật đầu đặt hành lý xuống rồi bước vào, Lạc Trăn ngồi trên sô pha
điều chỉnh lại tâm trạng, rất lâu sau chỉ có thể cảm thán một câu “Ngộ
nhân bất thục” [1'>. Ngẩng đầu đã thấy Mạc Hoành đứng bên cửa phòng vệ
sinh, lẳng lặng nhìn cô.
“Sao vậy?” Trong lòng khẽ giật thót.
“Không có gì, chỉ muốn ngắm em một chút.”
Lạc Trăn
cười ha ha hai tiếng, “Anh nói đi, chạy vạn dặm xa xôi đến đây là có ý
đồ gì? Đừng nói với em là vì chuyện ngày hôm qua nhé, em thật sự cảm
thấy anh đúng là quá nhàn rỗi.”
“Em không muốn gặp anh sao?” Thong dong bước đến gần.
“Em không nói như vậy.”
Mạc Hoành hừ một tiếng, hiển nhiên coi như cô đang trả lời cho có lệ, mà trên thực
tế đối phương cũng chính là như vậy, lúc này vẻ mặt của Lạc Trăn ngập
đầy những nghiền ngẫm, “Giận thì cứ nói ra, làm gì mà phải nhịn, không
khó chịu à?”
Mạc Hoành
lườm cô một cái, lập tức mỉm cười, “Đúng là rất khó chịu.” Giây tiếp
theo tiến lên một bước đè cô lên ghế sô pha, mạnh mẽ lấp kín môi cô.
Lạc Trăn
hiện tại lại không muốn tiêu hao thể lực cùng với anh, “Này anh đừng
nháo nữa.” Nhưng đối phương không hề có ý quan tâm đến cô, đầu lưỡi của
anh liếm qua cổ cô, thành thật mà nói, Lạc Trăn cũng hơi nôn nóng, một
tay dùng sức đẩy anh ra, kết quả đôi mắt đối phương trầm xuống, nghiêng
đầu cắn lên chiếc cổ của cô, Lạc Trăn đau buốt, “Anh phát điên gì thế
hả?”
“Anh chỉ không quen nhìn em sống không có anh mà vẫn vui vẻ thoải mái.”
Cô cảm thấy người này rắp tâm đến tìm cô là để khiến cô không thoải mái đây. “Xem ra anh rất bất mãn với em.”
“Trong thâm
tâm tự em hiểu rõ.” Câu nói này có phần động chạm chính thức, Lạc Trăn
híp híp mắt, “Đầu óc anh có bệnh đúng không, ngồi mấy tiếng máy bay đến
đây chỉ để cãi nhau với em hả?”
Mạc Hoành cuối cùng cũng bộc phát, “Ở bên cạnh em, mẹ nó ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình giống như một thằng điên!”
“Vậy thì
được, đừng ở bên nhau nữa.” Lạc Trăn hất anh ra rồi đứng dậy, người phía sau lập tức giữ chặt lấy cổ tay cô, “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa
xem.” Thanh âm rất lạnh nhạt nhưng cũng rất nguy hiểm.
Lạc Trăn thở dài, nghiêng người nhìn anh, “Mạc Hoành, anh có tin vào chính mình không?”
“Anh không tin tưởng em.”
Người đang
muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, vì câu nói này vẫn là không nhịn được mà phì cười, “Con người anh thật đúng là khiến người ta… hận dến cắn
răng.” Nói xong đã nhào lên cắn môi anh, cảm giác cơ thể của anh khẽ run rẩy, kế đó tay Mạc Hoành mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, Lạc Trăn mỉm cười hơi
ngẩng lên nhìn anh, lồng ngực Mạc Hoành phập phồng nhịp nhàng, mặt hơi
đỏ, anh vốn rất tuấn tú, lúc này lại vì sắc dục mà càng thêm nét gợi cảm lạ thường, một tay đẩy anh ngồi về trên sô pha, nửa quỳ bên mép ghế
hôn lên môi anh.
Ngọn lửa nho nhỏ thoáng chốc đã lan ra cả cánh đồng.
“Em không thể…” Trán Mạc Hoành lấm tấm mồ hôi, “Ngoan ngoãn được chút sao.”
Anh giữ lấy
eo cô, tiến vào trong, tuy không phải là lần đầu tiên nhưng Lạc Trăn vẫn cảm thấy đau đớn, lui ra một chút, đối phương trầm ngâm một tiếng rồi
phủ người xuống ôm lấy cô, không cho cô nhúc nhích, “… Em không thành
thật.”
Lạc Trăn
thầm thở dốc nghĩ bụng muốn thả lỏng mình một chút, nếu không thì sau đó hai người đều bị tổn thương, cơ thể quấn quýt sát sao nóng bỏng đến mức không chịu nổi, Mạc Hoành chầm chậm đẩy vào, Lạc Trăn điều chỉnh thân
dưới, ôm lấy cổ anh, hôn lên hàm dưới của anh, kết quả lại làm cho góc
độ của thân dưới vào sâu thêm mấy phần.
“Em…” Mạnh
mẽ đè nén dục vọng xuống nhưng suýt nữa lại bị cô khơi lên hết thảy, Mạc Hoành nghiến răng nghiến lợi hôn lên môi cô, tiếp cận gặm cắn một cách
thô bạo, mà thân dưới cũng bắt đầu chuyển động chầm chậm.
Lúc này hết
thảy mọi áp lực và khoảng cách đều không còn nữa, chỉ có sự gần gũi,
chia ngọt sẻ bùi thân thiết nhất không gì có thể chia cách.
Đợi đến khi
tất cả tĩnh lặng lại, Lạc Trăn nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn một hồi lâu,
mà đối phương dường như chưa được nghỉ ngơi trên máy bay, lại ôm cô chìm vào giấc nồng.
Lúc chuông
cửa vang lên, Lạc Trăn đang tắm trong phòng vệ sinh, người đứng bên cửa
sổ bèn đi qua mở cửa, khiến cho hai cô gái bên ngoài hoàn toàn sững sờ,
một gã đàn ông chỉ mặc quần dài, nửa thân trên để trần cực kỳ khôi ngô!
Khi Lạc Trăn bước ra đã thấy cảnh tượng này, “Oh my god!”
“Hey, Wendy!” Cô gái tóc ngắn ngoài cửa vẫy vẫy tay về phía cô.
“Sao các cậu lại đến đây?” Lập tức nhớ đến chuyện du lịch, “Sorry, có phải tớ đã
muộn rồi không?” Nói xong vội vã bước qua, lúc này Mạc Hoành đã đi vào
phòng vệ sinh để tắm rửa.
“Anh ta là ai thế? Vóc dáng đúng là số một.” Dễ dàng nhận thấy hai cô gái đối với người kia khá có hứng thú.
Lạc Trăn dắt bọn họ ra hành lang phía ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.
Mạc Hoành ở
bên này ngây người mất nửa ngày, Lạc Trăn tốn bao công sức mới bắt được
anh về trước. Chuyện đã được sắp đặt xong trước đó đương nhiên sẽ không
thể vì chút ầm ĩ này mà phải bỏ qua, tiễn Mạc Hoành đi rồi đến buổi
chiều bay sang châu Âu tụ họp với bạn bè ở London. Chơi được một tuần
thì trở về nhà, việc đầu tiên là