
n thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này.
Lương Bằng Uy lấy làm kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục tỉnh táo, dễ
dàng mở cửa đuổi theo Bảo Nhi, “Ầm!” một tiếng, cánh cửa nặng nề khép
lại. Bảo Nhi liều mạng muốn cửa kéo ra, nhưng cửa một chút động tĩnh
cũng không có. Cô ngẩng đầu, nghiêng trừng anh, chỉ thấy ánh mắt khinh
miệt của anh ta.
“Tránh ra!” Cô đè nén sự sợ hãi. Từ trước đến giờ tính tình của cô
luôn trầm tĩnh, nhưng lúc này cô lại bởi vì hành động ác liệt của anh ta mà giận đến toàn thân phát run. Khóe môi Lương Bằng Uy nhếch lên, nhanh chóng ôm cô lên, hướng giường lớn đi.
“Đừng! Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Tay chân cô đều sử dụng, quả đấm rơi thẳng đầu vai và phần lưng anh.
Trời ơi! Ai tới giúp cô một chút đi!
Bộ dáng sợ hãi của cô đã kích thích đến ham muốn chinh phục của Lương Bằng Uy , anh đẩy cô trên giường, vào lúc cô không kịp phản ứng giữ
chặt lấy hai tay của cô, cố định phía trên đỉnh đầu cô. Bảo Nhi ngây
ngẩn cả người, “Buông tôi ra, cái người tiểu nhân hèn hạ này!” Cô mắng
anh, dùng lực chỉ muốn thoát khỏi tay của anh. Anh hời hợt nhếch lên nụ cười tà ác, nhìn thẳng vào mắt của cô, “Không cho cô một chút giáo
huấn, sẽ không an phận.”
Bảo Nhi không hiểu, nháy mắt, thân thể bị anh dè xuống, hai cổ tay bị cố định ở phía sau, đợi cô ý thức được có cái gì không đúng thì đôi tay đã bị trói chặt.
“Lương Bằng Uy , anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô chưa từng bị mất
khống chế như vậy, từ trước đến giờ cô không hề hiểu cái gọi là giới hạn của quan hệ, nhưng kể từ khi bị chủ cho thuê nhà lừa gạt hết tất cả
tiền, thậm chí còn thiếu chút nữa không có nơi để đi thì cô càng trở nên kiên cường hơn, đồng thời cũng hiểu được thời điểm thích hợp để đem bất mãn trong lòng nói ra. Cô không cần làm người tình của anh ta, nếu để
chuyện này cho người nhà biết, nhất định họ sẽ càng thêm thất vọng về
cô.
“Đừng! Buông tôi ra, buông tôi ra!” Cô tiếp tục giãy giụa hô hào.
Lương Bằng Uy không động thân thể vặn mình đem cô đặt ở giữa. Bảo Nhi vì hai mặt đối mặt lập tức muốn dùng hai chân đá anh đi. Đã sớm nhìn
thấu hành động của cô, anh dễ dàng áp chế sự chống cự của cô,đôi tay
tiếp theo dùng lực, thô bạo xé bỏ áo đầm trên người cô. Cô khiếp sợ nhìn anh, sắc mặt trắng xanh, từ trong ánh mắt của anh, cô nhìn ra sự nghiêm túc. Đột nhiên, lưng của cô như bị băng lạnh cứa vào, thân thể run rẩy
dữ dội hơn. Lương Bằng Uy vùi đầu vào gáy cô, bắt đầu hôn liên tiếp . Cô muốn né tránh, nhưng không cách làm được.
“Đừng! Làm ơn. . . . . .”Cô run tiếng nói cũng run theo, mắt to không nhịn được chảy nước mắt.
Lương Bằng Uy vốn chỉ muốn dọa cô một chút, để cho cô chịu khuất phục uy nghiêm của mình , nhưng khi anh thấy da thịt trắng như tuyết thì
tình cảnh điên cuồng đêm hôm đó lại hiện lên, lý trí của anh trong nháy
mắt như bị đập tan ! Nụ hôn của anh chiếm lĩnh cổ của cô, hai vai và
xương quai xanh, cử chỉ thô lỗ từ từ hóa dịu dàng. Anh kéo váy xuống để
lộ ra hai cặp tuyết lê xinh đẹp, không kịp chờ đợi môi lưỡi cướp lấy nụ
hoa từ từ đứng thẳng .
“A. . . . . . Không cần. . . . . .” Không kịp ngăn cản, một hồi tê
dại thay thế lạnh lẽo, Bảo Nhi không chịu được rên rỉ ra ngoài. Nghe một tiếng kêu lảnh lót của cô, làm dục vọng của anh càng mãnh liệt hơn. Bàn tay của anh vuốt ve ngực đẹp, đầu lưỡi trêu đùa lấy đỉnh hoa, khát vọng cô càng nhiều hơn.
“A. . . . . .” Suy nghĩ của cô và cử chỉ của anh càng ngày càng hạ
xuống, thân thể dưới sự vuốt ve của anh cũng có phản ứng lưng khẽ cong
lên, phía dưới thân thể dưới tay của anh không rung động. Không! Không
được! Tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ bị lạc mình. . . . . .
Bảo Nhi không ngờ thân thể của mình sẽ nhạy cảm như thế, dần dần, cảm giác đêm hôm đó lại bay vào thân thể của cô, xâm nhập từng tế bào của
cô. Rõ ràng là mơ hồ cả đêm như vậy, nhưng lúc này lại như từng giọt nhỏ trở lại trong đầu cô. Phản ứng của cô làm Lương Bằng Uy tăng nhanh tốc độ, cô hô hấp rối loạn , môi của anh dùng sức hôn cô. Cô chủ động mở ra đôi môi, nghênh đón lưỡi của anh , mặc cho anh đang cuồng quét địa bàn
của mình.
“Ưmh. . . . . .” Cô mất đi năng lực suy nghĩ, phối hợp với anh. Hai
người nóng bỏng hôn, lửa tình dục bùng nổ tung, khiến tất cả đều chệch
đường ray! Lương Bằng Uy quên đi mõi quan hệ không rõ ràng với cô, bàn
tay bền chắc vuốt ve đường cong xinh đẹp của cô, những chỗ ngón tay đưa
qua đều cho cô một lần lại một lần run rẩy. Thân thể anh không tự chủ
chuyển đến giữa hai chân cô, một tay vỗ về chơi đùa tất cả mọi nơi trên
bắp đùi của cô, sau đó trực tiếp trượt vào khu đất cấm mê người. Cô cảm
nhận được ngón tay của anh đi vào, một cảm giác thoải mái tự lòng bàn
chân chui lên , khắp tứ chi, “A. . . . . .”
Nhận thấy tình dục bao lấy cô, Lương Bằng Uy cũng không nhịn được đưa ngón tay càng thâm nhập, buộc cô càng thêm điên cuồng. Vì sao so với
lần đầu nhìn thấy, cô lại càng thêm mê người cơ chứ? Chẳng lẽ do mang
thai mà thân thể của cô trở lên thục hơn sao? Lương Minh Uy thưởng thức
nét mặt của cô, lắng nghe tiếng đẹp của cô, lý trí từ từ đi xa.
“Không cần