
chị thật sự muốn biết rõ sự tình, xin hãy bình tĩnh một chút”. Mạc Ninh trịnh thượng áp đặt nói,
trong lúc đó quần chúng cảm thấy chuyện không còn thú vị, tự giác tản
mát.
Lý Hàm chăm chú tường thuật lại
một lượt, Mạc Ninh nhanh chóng đưa ra kết luận, ánh mắt sắc bén ngẩng
đầu nhìn Phó Tịch Nhan.“Xem ra mấu chốt là ở chủ nhiệm, đợi chủ nhiệm
đến hỏi một chút không phải sẽ rõ mọi chuyện hay sao?”.
Phó Tịch Nhan “Chuyện này không liên quan đến chủ nhiệm, mặc dù là cô ta hạ lệnh, nhưng công việc là của tôi, cũng nên nói với tôi một câu, tiền
trảm hậu tấu như thế…”
“Xin lỗi”. Mạc Ninh đứng dậy nói.
Phó Tịch Nhan bỗng nghẹn họng, thật sự không nghĩ Mạc Ninh lại xin lỗi một
cách dứt khoát như vậy, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng oán hận xoay
người rời đi. Mạc Ninh một lần nữa ngồi xuống, cô chưa từng cảm thấy
quan hệ của mình và Phó Tịch Nhan tốt đẹp, nhưng cô thật không nghĩ sẽ
cùng cô ta ồn ào như thế này.
Cô mơ hồ cảm thấy, việc này cũng không thể yên.
Phó Tịch Nhan vừa đi, Lý Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ kéo góc áo, qua nửa ngày, cô cúi đầu nói “Cô Mạc, em xin lỗi”.
“Vì sao phải xin lỗi?”.
“Trước đó không nói cho cô, làm cô bị mắng oan, em xin lỗi”.
“Còn có gì không nói với tôi sao?”. Mạc Ninh dùng ngữ khí đùa giỡn nói vì muốn làm Lý Hàm cảm thấy thoải mái hơn.
“Có”. Lý Hàm đáp.
Mạc Ninh bị đáp án này làm kinh ngạc.
Mấy phút sau, sau khi xem hết bưu kiện Lý Hàm đưa, Mạc Ninh kinh ngạc đến
mức miệng không khép lại được. Trên mạng Lý Hàm nhận được thư tố giác
Mạc Ninh, từ tối thứ sáu, người gửi thư là một cái tên tuỳ tiện đăng ký. Trong thư chỉ có một tệp tin, sau khi mở ra có tất cả năm mươi ba
trang, tất cả đều là những lời lên án không công bằng đối với công ty Hà Nguyên. Trừ lần đó ra, còn nhận được một lá thư với một file nén, sau
khi giải nén, bên trong có đơn từ chức, lệnh cưỡng chế từ chức, còn có
chữ ký của mười mấy nhân viên.. Thậm chí còn có thư viết tay của người
nhà, chứng minh người chết có quan hệ trực tiếp với công ty Hà Nguyên.
Mạc Ninh nằm ngửa ra sau ghế, cố gắng suy nghĩ. Nếu công ty Hà Nguyên thật
sự vì giảm biên chế khiến nhân viên công ty tự sát thật, như thế, tin
này nhất định phải công bố. Công ty Hà Nguyên nếu thật sự đã dùng tiền
để bịt miệng, tin này nhất định phải đưa.
Có điều, những chứng cứ này hiển nhiên là không đủ.
Bị lá thư nặc danh hành hạ liên tục hai ngày, tôi ngày thứ ba, lúc gặp Cố
Chuẩn tâm tình cô mới khá hơn một chút. Cố Chuẩn cũng không phải người
kén ăn, Mạc Ninh đề nghị đi ăn món Tứ Xuyên, anh cũng vui vẻ lái xe.
“Tâm tình không tốt?”.
“Vâng, có tin không tốt lắm”. Mạc Ninh nói.
“Tin gì?”.
“Em ở trước mặt anh càng ngày càng sợ phải che dấu”.
Cố Chuẩn nở nụ cười, lát sau nói.“Đây là dấu hiệu tốt”.
“Có phải anh là người rất giỏi dấu diếm”.
Cố Chuẩn thu lại nụ cười.“Thế này phải không?”.
Mạc Ninh nghiêng đầu nhìn anh “Không phải, anh so với trước kia che dấu
tinh ranh hơn”. Bởi vì trước kia có lẽ anh không có cảm giác với cô, nên không cần phải che dấu, mà hôm nay, cô có thể cảm thấy rõ ràng khát
vọng của anh với mình, đêm hôm đó khi anh ôm lấy cô, cô đã cảm nhận dược rõ. Thế nhưng, có thể môi trường sống đã ngăn cản khát vọng này, chặn
lại bao hành động a?
Mạc Ninh chìm
sâu trong suy nghĩ của mình, không trông thấy Cố Chuẩn đột nhiên cầm
chặt tay lái, giọng của anh cũng trầm hơn nhiều.“Em nghĩ nguyên nhân là
gì?”.
Mạc Ninh.“Chuyện gì?”.
“Anh ở trước mặt em không hề có gì che dấu”.
Mạc Ninh nhìn anh, cảm thấy hình như anh đang giận.“Ý của anh là, em không hiểu anh?”.
Cố Chuẩn không lập tức đáp lại, lông mày khẽ nhíu.
Mạc Ninh cười lạnh, tâm tình vừa vui vẻ lên một chút đã tụt xuống, cô lại
không nghĩ đến, một việc nhỏ như thế cũng có thể khiến hai người khắc
khẩu. Hiển nhiên, cô không ý thức đến tầm quan trọng của nó. Cô nói tiếp “Hiểu được nhau chính là cần một thời gian dài, anh cái gì cũng không
nói với em, em làm sao hiểu anh đang nghĩ gì?”.
“Em tin tưởng anh sao?”.
Mạc Ninh không hiểu hỏi.“Anh nói đến cái gì?”.
“Tin lời nói của anh?”.
Mạc Ninh nói lời cẩu huyết.“Chỉ cần anh chịu nói, em đều tin”.
“Tin hơn mắt nhìn và phán đoán của em với hành vi của anh sao?”. Cố Chuẩn đề cập vấn đề rất trôi chảy, làm người ta cảm thấy anh giống như đã sớm
chuẩn bị, chỉ đợi ngày nói ra mà thôi.
Mạc Ninh không trả lời, ngược lại hỏi.“Anh có ý gì?”.
Khoé miệng Cố Chuẩn cong lên, có chút lạnh lùng.“Em hiểu rất rõ”.
“Anh có thể nói”.
“Xin lỗi, anh không thích ngữ khí đưa ra câu hỏi của em”. Cố Chuẩn vừa nói,
vừa ngoặt nhanh vào một khúc quanh ở ngã tư, vì chuyển hướng đột ngột
nên vang lên tiếng phanh chói tai khiến người qua đường xung quanh cảm
thấy chói tai.
Mạc Ninh kinh ngạc
nhìn Cố Chuẩn, anh tắt đèn xe, ánh đèn đường chiếu lên mặt anh không rõ
ràng, cô nhìn dáng vẻ của anh có gì đó không quen, giống như một người
xa lại, giống như chỉ cùng xem một vở kịch, kịch đã xem xong, hai người
quay lại thành người xa lạ. Thật giống như, bọn họ chưa bao giờ ở cùng
một đường, bọn họ cho đến giờ chưa từng yêu nhau, t