
i đâu đó, một tay đưa tay cô ra sau lưng khiến cho cả người cô bị cuốn lại, ánh mắt Mạc Ninh nhìn vào
cánh cửa phòng đối diện đang ở rộng, chợt hiểu ra, Mạc Ninh dùng chút
sức lực cuối cùng cố nói.“Anh là người đàn ông ở đối diện? Anh đang muốn bắt cóc tôi sao?”.
Cô vừa nói xong,
người đàn ông phía sau càng hoảng sợ, động tác càng mạnh hơn, Mạc Ninh
không thoát được, chỉ biết dùng giày cao gót không ngừng đạp lên chân
hắn ta. Tuy không đạp nát được chân hắn nhưng cũng có chút đắc ý, người
đàn ông bị đau, thoáng cái buông Mạc Ninh ra. Mạc Ninh đã thoát ra được, hô hấp cũng không kịp, vội vàng xoay người, nhấc chân hung hăng đá cho
hắn ta một phát, chân còn chưa kịp thu hồi vội xách túi, tực tiếp nhảy
qua anh ta bước về phía cầu thang, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.
Cô sợ phải chết, căn bản không thấy rõ cầu thang bên dưới, chỉ là theo
quán tính nhấc chân, chạy xuống, nhấc chân chạy xuống.. trong ngực nghẹn lại, cô thở không được, đưa tay vuốt vuốt ngực mình, vẫn không ngừng
chạy thục mạng…
Chạy một lúc lâu, đến một nơi bằng phẳng, bởi vì theo quán tính, cô ngã nhào xuống, rất đau,
cô lại không kịp nhìn lại, vẫn tiếp tục chạy, tiếp tục chạy.
Ra đến cổng, ngăn một chiếc xe lại.
Lái xe bấm đèn tính tiền, nhìn vào gương chiếu hậu thấy cô đang thở hồng hộc, hỏi.“Tiểu thư, rất gấp sao? Cô đi đâu?”.
Mạc Ninh lúc này đã khóc, hung hăng cởi khăn quàng cổ, cô vẫn cảm thấy
không thở nổi, mở cửa kính xe, đón được một cơn gió lạnh thổi qua.
Lái xe cho rằng đây là một người vừa cãi nhau xong, nhưng không được như ý, rất thông cảm không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng hỏi.“Cô đi đâu?”.
“Tùy tiện”. Mạc Ninh nói, nước mắt càng lúc càng rơi nhiều, từng giọt từng giọt.
Lái sư lắc đầu nói.“Đưa cô đến bệnh viện nhé”.
Mạc Ninh không nói gì, lái xe cũng không nói gì, khởi động xe.
Nước mắt rơi thật lâu, Mạc Ninh lấy điện thoại ra, nhấn số của Cố Chuẩn. Lúc này New York là sáng sớm, Mạc Ninh cũng không ôm hi vọng Cố Chuẩn sẽ
nhấc máy, cô chỉ là muốn gọi cho anh, mặc dù đáp lại cô chỉ có tiếng máy bận.
Ngoài ý muốn chính là Cố Chuẩn nhận điện rất nhanh, ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng.“Alo?”.
Mạc Ninh “A” một tiếng, nhịn không được, vội đưa tay che mũi, khóc lên. Cô
nghĩ lại mà vẫn hoảng sợ, rất sợ, rất sợ. Cô có thể cảm nhận được trên
người mình đổ rất nhiều mồ hôi, bị gió thổi qua, cảm giác rất lạnh.
Ngữ khí của Cố Chuẩn thay đổi rất nhanh.“Em sao thế?”.
Mạc Ninh ai oán thật lâu mới nói “Em… em bị… em bị người đàn ông ở nhà đối diện… tấn công”.
Mạc Ninh không nhìn thấy, Cố Chuẩn ở bên kia đột nhiên dừng bước, lông mày
nhíu lại, đồng như nheo lại. Nếu như dùng một từ để miêu tả biểu hiện
lúc này của anh, thì chỉ có thể là…bão tố.
Mạc Ninh ở khách sạn nghỉ ngơi cả đêm, trong khi đó Cố Chuẩn và cô cũng
không cúp điện thoại. Cho đến khi nằm ở trên giường lớn ở khách sạn, cô
còn có thể nghe được tiếng Cố Chuẩn nói với cô.“Ngủ ngon”.
Cú điện thoại này một mực duy trì liên tục đến khi Cố Chuẩn bước chân lên máy bay về nước.
Trên thực tế, vẫn chưa có kết quả xử lý sự cố trà “Magic tea” của Vincent.
Giữ trưa chủ nhật, Mạc Ninh còn đang cuộn mình trong khách sạn, xem tập tài liệu kia, chuông cửa đột nhiên vang lên, lúc đầu cô còn nghỉ là người
phụ vụ mang đồ ăn đến, đi dép lê ra mở cửa, tầm mắt mơ hồ vừa nhìn ra
cửa, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, người đàn ông ở cửa ra vào nhìn cô
từ trên xuống dưới, lông mày lúc này mới buông ra, sau một khắc, anh đưa tay ôm lấy cô.
Thì ra, lo lắng cho ai đó có thể điên cuồng đến như vậy.
Mạc Ninh bị anh ôm đến không thở nổi, đẩy đẩy anh, cô nói.“Sao anh đã về rồi?”.
Cố Chuẩn không buông cô ra, ngược lại ôm ngang người cô, chân phải khẽ
nhấc lên, đóng cửa lại, anh đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường lớn của
khách sạn, đột nhiên nghiêng người, hai tay chống xuống giường, bao phủ
người cô, anh cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt cô, cổ của cô có vết xanh
tím, nét mặt của anh hiện lên một chút đau lòng, sau đó anh đưa bàn tay
ấm áp chạm lên chỗ bị tím kia.“Đau không?”.
Mạc Ninh được anh quan tâm vô cùng cảm động, cười cười, nắm lấy tay anh nói.“Không đau”.
Cố Chuẩn từ khi nhận được điện thoại của Mạc Ninh bắt đầu hoảng hốt nghĩ,
nếu như cuộc điện thoại kia không phải Mạc Ninh gọi tới, mà là người xa
lạ nào đó tìm được điện thoại của cô, gọi điện thông báo tin dữ của cô
cho anh… anh bị chính suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, hận là không
thể dùng một giây bay đến bên cạnh cô.
Anh thì ra rất sợ mất cô.
Theo lẽ thường Mạc Ninh bị Cố Chuẩn dẫn
về nhà. Lúc đầu Mạc Ninh còn cố gắng phản kháng, Cố Chuẩn chỉ buông một
câu.“Nếu như ngay lần đầu tiên khi anh muốn em chuyển nhà em nghe lời
anh, vậy em có xảy ra chuyện ngoài ý muốn này không”.
Những lời này của Cố Chuẩn đối với Mạc Ninh mà nói rất có tính uy hiếp, cô
chỉ sợ anh sẽ nói thế, vì vậy đành phải ngoan ngoan nghe theo lời anh,
buổi tối trở về nhà trọ thu thập đồ dùng.
Cố Chuẩn ôm cánh tay tựa vào cửa ra vào, cứ như thế nhìn cô thu dọn, hơn
nửa ngày Mạc Ninh mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn anh, mày khẽ nâ