
nghĩ bác sĩ chỉ nhất thời tức giận, mấy ngày sau
bình tĩnh lại trở về ngay thôi. Ai ngờ mâu thuẫn càng lúc càng tăng, bàn tay
nhỏ nhắn của cô vẽ một đường, như là muốn phân ranh giới hạn rõ ràng với anh.
Ban
đầu anh còn cứng đầu muốn chiến tranh lạnh, vài hôm rồi mà kẻ địch
vẫn không có bất kỳ động thái gì. Bỗng chốc mất đi sự chăm sóc dịu dàng của bác
sĩ, lại thêm mấy ngày liền làm việc mệt mỏi, mặt anh hốc hác đi rất nhiều.
Anh
chìm trong suy nghĩ miên man. Vậy là tình cảm này đã dần dần phai nhạt như nước chảy
hoa trôi? Nghĩ đến đây anh cảm thấy tức giận đến mức không thở được. Thở dài,
anh vẫn quyết định xuống nước trước, phát huy huy sở trường lưu manh của mình,
kéo bác sĩ trở về trước đã, không thì mình
sống buồn tẻ và thê thảm lắm.
"Vũ
Phi, sao em lại mang đồ đạc của anh đi thế?" Tô Nhất Minh gọi điện.
"..."
Trình Vũ Phi không ngờ anh lại nhỏ nhen đến vậy, hồi lâu mới tìm lại được giọng
mình, "Em mang những thứ do em bỏ tiền ra mua. Tô Nhất Minh! Em không có
mang đồ đạc của anh đi."
"Nhưng
em đã lấy đi những thứ quý giá của anh."
"..."
Trình Vũ Phi nhớ lại mình chỉ lấy đi số đồ chơi nhỏ, không lẽ lấy nhầm thứ gì
quý giá sao?
"Chính
là em. Cưng à, em là thứ quý giá nhất của anh."
Trình
Vũ Phi không đáp, tắt điện thoại.
Tô
Nhất Minh lại dây dưa, "Cưng ơi, vừa nãy đường truyền bị nghẽn, điện thoại
bị ngắt giữa chừng à?"
"..."
"Ừm,
thật ra, em mang đi những thứ đó cũng không sao, Nhưng em còn để sót lại một
thứ rất quan trọng."
Bức
tượng gỗ Tô Đông Pha?Trình Vũ Phi nghĩ. Cô không muốn để lại ông già đáng yêu
hiền lành đó ở lại căn nhà lạnh lẽo đó, nhưng... "Cái tượng gỗ đó là mua
bằng tiền của anh, cho nên em không mang đi."
"...Là
anh. Sao em không mang anh đi... Thứ quý giá quan trọng như vậy mà em quên được
sao?" Giọng Tô Nhất Minh trầm hẳn xuống, giống như tâm trạng của anh. Tiền
của hai người cô phân định rõ ràng như vậy làm tổn thương lòng tự trọng của
anh. Anh hy vọng đối phương đừng xem trọng tiền của anh, nhưng cũng hy vọng đối
phương đừng coi anh như người ngoài... Cái mẫu thuẫn này, anh cũng không tự
mình nói rõ được.
Điện
thoại lại tắt lần nữa. Chiến thuật mặt dày của anh lần đầu tiên thất bại thảm
hại.
Đã
thu muộn, vậy mà cây cối trong viện vẫn xanh một màu xanh ngắt. Tô Nhất Minh
lặng lẽ đứng tần ngần dưới cây, lâu lắm rồi anh không đến đây, gần đây anh bận
đến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.
Trình
Vũ Phi từ trong bước ra, đứng cách anh vài mét, "Có chuyện gì không?"
Gầy
đi một chút... Tô Nhất Minh nhìn kỹ cô một lượt, trong lòng dậy lên nỗi xót xa,
"Bác sĩ ngực anh đau."
Sắc
mặt Trình Vũ Phi vụt lóe lên sự quan tâm,
"Đau ở đâu?"
"Ở
đây..." Tô Nhất Minh chỉ vào ngực trái của mình, "Giống như dao cắt
vậy. Nhớ em đến mức... Cùng anh về nhà đi, một mình anh ở nhà rất bi
thảm."
Trình
Vũ Phi bỗng mềm lòng nhưng vẫn làm mặt lạnh, "Đau ngực giống như dao cắt,
thế thì không phải đau tim, không có gì lớn đâu. Nếu anh không yên tâm có thể
chụp tim xem thế nào."
"..."
Tô Nhất Minh có chút tức giận, "Vũ Phi, chỉ là một chút tranh cãi nhỏ mà,
anh nhận anh sai rồi. Anh không nên như thế, không thể tức giận là nói bậy bạ
không làm đám cưới nữa, dù sao... anh giận quá mất khôn thôi mà! Hôm đó anh mệt
quá, anh thật sự rất mệt... hôm đó anh vừa đi công tác về, chạy một vòng quanh
thành phố lấy váy cưới về cho em, mục đích là muốn em vui. Kết quả
lại... Anh sai rồi... Vũ Phi, em vì chút chuyện nhỏ ấy mà bỏ nhà đi, anh rất
đau lòng..."
Trình
Vũ Phi mềm giọng, "Nhất Minh, không phải vì chuyện này.”
Tô
Nhất Minh ngẩng mặt lên cười đau khổ, "Anh cũng đoán không phải vì chuyện
này. Là vì anh ta chàng bác sĩ Mục ấy ư? Anh hiểu rồi. Một người đàn ông nho
nhã, tuy đã kết hôn, nhưng anh nghe nói hôn nhân của bọn họ không được hạnh
phúc... Nhưng mà Vũ Phi, anh ta không thuộc về em, không nên nhớ nhung, những
thứ đã thuộc về người khác..."
"Tô
Nhất Minh!" Máu nóng toàn thân dồn lên tận óc, rồi nhanh chóng chảy xuống
bàn chân, người Trình Vũ Phi nóng bừng bừng. Cô nắm chặt hai tay, móng tay bấm
vào lòng bàn tay đau nhói. "Anh yên tâm, những gì xảy ra giữa anh và tôi,
đều là do tôi tự nguyện, tôi không đổ
lỗi gì cho anh hết. Cái vở kịch vừa ăn cắp vừa la làng này không cần phải diễn
nữa. Đến với nhau vui vẻ... chia tay cũng vui vẻ đi."
Cái
câu đến với nhau vui vẻ chia tay cũng
vui vẻ làm tổn thương Tô Nhất Minh, anh bước tới vài bước, ôm lấy cô đang
chực bỏ đi, "Vậy cho anh một lý do chia tay. Tòa án ban án tử hình còn có
lý do, Vũ Phi...anh luôn cho rằng em là người ngang ngạnh cảm tính."
Trình
Vũ Phi cố vũng vẫy nhưng cũng không thể thoát được vòng tay anh, tâm trạng cuối
cùng trở nên trống rỗng, "Tô Nhất Minh, đừng đổ thừa cho Mục Thuần, con
người của anh ta em hiểu rất rõ, em chẳng có hứng thú gì với cuộc sống của anh
ta, điều em quan tâm không hiểu sao lại chính là anh! Đêm đó anh không về, vậy
anh ở cùng với ai? Em tận mắt nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau! Anh còn lừa
dối em . Được... hai người