
đấy,
cô phải nhớ đấy nhé. Sau này trở về phải giới thiệu cho tôi nhiều bệnh nhân
phẫu thuật đấy…”
Trình
Vũ Phi do dự. Chung Viễn kiên nhẫn lừa xương cá, gắp miếng thịt cá lớn cho cô, “Tôi
đợi…”
“Nhất
Minh cậu có tâm sự à?” Vu Tuy Văn săm soi tỉ mỉ nét mặt của Tô Nhất Minh.
Tô Nhất
Minh ừm một tiếng. Gần đây nguồn vốn hạn hẹp, mấy ngày nay anh chạy đôn chạy
đáo thúc nợ. Bây giờ anh đang ở thành phố B dự định thương thảo những đơn hàng
lúc trước với công ty của Vu Tuy Văn. Sau khi lão Châu tiêu đời, cái doanh
nghiệp quốc doanh quy mô lớn này lại bổ nhiệm một ông tổng khác. Vu Tuy Văn nhờ
gia thế vững vàng cùng với sự chín chắn vốn có luôn lọt vào mắt xanh của các
ông chủ. Anh vốn muốn dựa mối quan hệ của cậu ta để có thể sớm lấy được tiền,
ai ngờ chưa kịp nói lời nào thì Vu Tuy Văn đã mặt mày rạng rỡ mời anh đi ăn
cơm.
“Nhất
Minh, tôi có lẽ sắp thăng quan rồi.” Trên bàn tiệc Vu Tuy Văn điềm đạm cười
nói, cho dù đó là một việc rất phấn khởi thì giọng điệu của cậu ta vẫn vô cùng
thận trọng, tổng giám đốc vừa bổ nhiệm chỉ là quyền giám đốc trong thời kỳ quá
độ, nếu có một chỗ đi tốt hơn, ông ta sẽ không ngồi vị trí đó lâu. Trách nhiệm
của ông ta ngoài ổn định tinh thần nhân viên, chấn hưng công ty, nhiệm vụ quan
trọng nhất chính là tìm ra người kế nhiệm thích hợp.
Còn Vu
Tuy Văn lại là lựa chọn thích hợp cho chức tổng giám đốc, nhưng cậu ta lại có
một đối thủ cạnh tranh nặng ký khác là phó tổng giám đốc, tiềm lực mạnh hơn cậu
ta một chút. “Nhưng, anh ta gần đây giới thiệu một nhà cung cấp - cậu biết sau
khi lão Châu bị cắt chức, đường cung ứng có chút hỗn loạn - nhà cung cấp đó yêu
cầu tiền trao cháo múc, nhưng chất lượng sản phẩm thì không đạt tiêu chuẩn, ảnh
hưởng đến tiến độ của cả một công trình lớn của chúng tôi. Tổng giám đốc rất
không hài lòng. Tôi nhân cơ hội này mới giới thiệu công ty của cậu với ông ta.
Nhất Minh, tôi tin vào thực lực của cậu, tin tưởng chất lượng sản phẩm của cậu!
Nhưng để kịp tiến độ, cần hàng vô cùng gấp... Việc này nếu mà làm tốt được,
chắc chắn tiếp thêm sức cho việc chạy đua vào ghế tổng giám đốc của tôi. Nhất
Minh, cậu nhất định phải giúp tôi lần này, đừng để tôi phải mất mặt với ông chủ
mình...”
“Chúc
mừng.” Giọng nói của Tô Nhất Minh chùng xuống. Vu Tuy Văn trước nay giúp anh
rất nhiều việc lớn, anh bây giờ cũng có thể xem như đang đối mặt với cửa ải
quan trọng của cuộc đời, lúc quan trọng nhất mà không giúp đỡ nhau thì còn gì
là anh em. Hơn nữa, nếu cậu ta thật trở thành tổng giám đốc thì anh cũng có lợi
không ít. Bởi thế, nợ chắc chắn không thể đòi vào lúc này, hơn nữa phải dốc
toàn lực ủng hộ cậu ta. Tiếp sau việc này thì không cần phải nhiều lời, người
ta chắn chắn sẽ chăm sóc công việc làm ăn của mình rồi.
Nhưng...
vốn là vấn đề lớn. Cần hàng gấp đồng nghĩa với phải làm thêm giờ, làm thêm giờ
đồng nghĩa với phải bỏ ra nhiều vốn hơn, lại thêm mua nguyên liệu nhập vào,
phải dùng đến tiền mặt… Tiền mặt trở thành yếu điểm lớn nhất của anh… Anh vô
cùng rầu rĩ.
“Có
phải gần đây lo liệu hôn sự nên mệt không?” Vu Tuy Văn lại săm soi nét mặt anh.
Tô Nhất
Minh nói hàm hồ một câu, “Cãi nhau với vợ rồi.”
Vu Tuy
Văn cười vẻ hiểu biết, “Không sao, hội chứng tiền hôn nhân. Rất nhiều người mắc
phải bệnh này, tôi có lần tham dự một đám cưới, đã vái tổ tiên rồi, cô dâu bỗng
nói với chú rể, em không muốn lấy anh... Kết quả là khách mời hôm đó vô cùng
kinh ngạc giải tán... Một tháng sau lại nhận được thiếp mời của họ”
Tô Nhất
Minh cười buồn. Sau lần đó anh không tìm Trình Vũ Phi nữa, phần vì quá bận rộn,
phần vì anh thật sự không biết nên nói gì. Hôm đó những gì cô nói đều là truyền
đạt lại lời của bố cô, tuy khắt khe miệt thị nhưng đều là sự thật. Vì những lời
đó mà tổn thương thì không phải là Tô Nhất Minh rồi. Anh lăn lộn trên thương
trường lâu như vậy, đã quá quen với thảm cảnh những con chó sói háu đói xung
quanh một bãi xương trắng, những lời phỉ báng cay độc đó anh xem như gió thoảng
bên tai, nước đổ lá khoai.
Nhưng
vấn đề ở đây là những lời đó sao có thể được thốt ra từ chính miệng của cô ấy?
Giống hệt như có người chạy đến đâm một nhát dao vào bụng anh, ruột phèo ra,
tiếc là anh thuộc dạng thịt dày mỡ béo đã được tôi luyện nên có thể không chút
để bụng nhặt ruột ấn vài cái là lại nhét được vào trong bụng, thậm chí có thể
dõng dạc phán một câu xanh rờn: Nhắm không chuẩn, lực lại yếu. Ai ngờ lúc ngẩng
đầu lên thì phát hiện kẻ giết người lại chính là người mình yêu dấu, bỗng chốc
cảm thấy giận tím ruột gan, đau đến không thiết sống, chỉ muốn cô ấy giết mình
ngay cho xong, để được nhìn thấy nước mắt hối hận đau đớn tột cùng của cô ấy.
Nhưng
tức ở chỗ cô ấy không thèm nhỏ một giọt nước mắt hối hận nào còn không chút lưu
luyến quay người bỏ đi. Tô Nhất Minh nhất thời có cảm giác sống không bằng
chết. Tiếc là sống chết có thể không màng đến nhưng việc kinh doanh thì không
thể không làm, đặc biệt là vào cái mùa thu công việc chồng chất này, nghĩ mà
thấy ngán ngẩm. Cơ đồ anh lao tâm khô tứ bao năm mới gây dự