
bận máy... Cứ thế hết lần này đến lần khác,
cuối cùng cô tuyệt vọng gác điện thoại, lúc gần như sắp khóc thì điện thoại của
cô reo lên.
Cô vội
vàng nhâc ống nghe lên, là Tô Nhất Minh: "Vũ Phi, vừa nãy điện thoại hết
pin, vừa đổi cục pin khác. Gọi lại thì bận máy suốt.. "
Trình Vũ
Phi kìm không được bật khóc: "Tô Nhất Minh! Anh là đồ chết tiệt, là anh cố
ý đúng không?... Hu hu..."
Tô Nhất
Minh có chút hốt hoảng, cả đêm không ngủ, điện thoại quả thực vừa hết pin. Nghĩ
một hồi, anh nói tiếp: "Vừa rồi xảy ra một tai nạn xe. Một xe tải lớn đâm
phải một chiếc xe đạp. Toàn thân người đó máu me đầm đìa, ruột lòi ra ngoài...
Ôi trời! Anh ta đứng dậy rồi, loạng choạng nhặt một lên... đoạn ruột rất
dài..Ôi trời, thì ra là anh ta bán ruột heo với tiết heo, vừa rồi chỉ là cái
thùng đựng hàng trên xe đạp bị đổ, máu trên người anh ta là máu heo, nhặt là
nhặt ruột heo..."
"Anh
nói xằng!". Trình Vũ Phi cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, "Bán tiết heo
đều là loại đã đông cứng, từng miếng từng miếng. Làm gì có máu bê bết văng lên
người..."
Tô Nhất
Minh nghĩ đầu óc bác sĩ sao lại tỉnh táo thế nhi, thế là cười trừ: "Vũ
Phi, vừa rồi nghe thấy em khóc nên trêu em cười thôi. Thật ra vừa rồi anh tận
mắt chứng kiến một tai nạn xe. Một cô gái bị đâm bị thương, được xe cấp cứu đưa
đi rổi. Anh chợt lo lắng cho em nên mới gọi điện thoại cho em. Em vẫn khỏe
chứ?"
"Không
khỏe, mạn sườn của tôi bị thương rồi."
"Cái
gì?" Đến lượt Tô Nhất Minh hồn xiêu phách lạc.
"Vốn
đĩ giữa đêm canh ba đang say ngủ thì bị điện thoại của anh làm giật mình tỉnh
giấc, mạn sườn bị đâm vào cạnh bàn..."
Tô
Nhất Minh kinh ngạc nhìn ánh mặt trời trên đầu, cuối cùng mới nhớ ra sự khác
biệt múi giờ giữa họ. "Xin lỗi Vũ Phi, anh quên là giữa chúng ta có chênh
lệch múi giờ. Thì ra giữa chúng ta lại có chênh lệch thời gian rồi. Em ở Mỹ, anh
muốn nhìn thấy em phải bay nửa vòng trái đất, cứ xem như là đào một đường ngầm
thẳng đứng xuyên qua tâm trái đất thì anh cũng phải rơi rất lâu mới đến chỗ
em".
"Tô
Nhất Minh, ở phổ thông anh học môn vật lý không giỏi lắm. Nếu thật sự có một
đường hầm như thế thì anh rơi cũng chẳng đến được Mỹ. Anh sẽ lấy điểm cân bằng
là tâm trái đất mà chuyên động con lắc, sau đó dừng ở tâm trái đất. Tô Nhất
Minh, anh có thế nào đừng làm phiền tôi nữa được không? Đừng có mỗi ngày nửa
đêm canh ba lại gọi sang như thế!"
Trình
Vũ Phi tức giận cúp điện thoại, ôm một bên hông đau lên giường, nước mắt lại
rơi lã chã. Cái gã đàn ông như hồn ma chưa tan, hết lần này đến lần khác tuyên
bố sẽ biến mất khỏi thế giới của mình,
rồi lại hết lần này đến lần khác xuất hiện lại. Mỗi lần đều mang đến một vết
thương mới cho mình.
"Anh
đâu có làm phiền em mỗi ngày..” Tô Nhất Minh chẳng kịp giải thích, ấm ức
tắt điện thoại. Anh sao có thể chấp nhận sự chênh lệch múi giờ giữa họ, có
khoảng cách xa xôi như vậy, cho dù có đào một đường hầm rơi xuống đó thì cũng
sẽ bị mắc kẹt ở tâm trái đất mà không gặp được cô. Thẫn thờ hồi lâu anh bước
vào một cửa hàng vàng bạc.
“Tôi
muốn đặt một con bọ rùa." Anh nói với người đàn ông béo múp míp đang đứng
sau quầy.
"Nhẫn
vàng?"
"Bọ
rùa vàng. Một loại côn trùng giống bọ rùa bảy sao”
Tô Nhất
Minh gửi một chiếc hộp nhỏ đi, đây là chiếc hộp chứa đựng toàn bộ hy vọng của
anh. Sau đó hồi hộp đợi hồi âm. Rất lâu sau cũng chẳng thấy hồi âm. Tô Nhất
Minh thở phào, cô không gọi điện thoại cự tuyệt chứng tỏ cô đã nhận món quà của
anh, nhận quà của anh có nghĩa là đã tha thứ cho anh. Nghĩ vậy, anh vui mừng
đặt vé máy bay, dự định sang thăm cô.
Lúc sắp
lên đường, anh bị một vố bất ngờ: Bưu phẩm của anh, chiếc hộp chứa đựng mọi hy
vọng của anh bị trả về! Tô Nhất Minh bi phẫn đến mức suýt ngất đi, nhưng anh
không thay đổi ý định, anh muốn sang Mỹ chất vấn bác sĩ! Giật lấy chiếc hộp từ
tay nhân viên bưu điện anh tức tốc ra sân bay, lên máy bay. Nhưng suốt cả hành
trình tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, không có cách nào nghỉ ngơi, vừa chợp mắt
thì những chuyện cũ khắc cốt ghi tâm lại ùa về, không thể ăn,
uống nước cũng cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.
Tô Nhất
Minh lần thứ hai sang Mỹ tìm Trình Vũ Phi như thế, vẫn
ngốc nghếch đứng bên ngoài bệnh viện đợi cô, tuyệt vọng và sốt ruột. Lúc đợi
được cô ra anh như muốn nổ tung,
đưa cái hộp bé xíu ra trước mặt cô, giọng run run: "Vũ Phi, tại sao? Tại
sao lại trả lại món quà này cho anh? Đây chẳng qua chỉ là chút tâm ý của anh,
đến cái này em cũng không thể nhận sao?",
Trình
Vũ Phi chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhìn nhìn chiếc hộp: "Không tìm được
người... Ấy, cái này là anh gửi à? Anh viết sai địa chỉ của tôi rồi..".
Tô Nhất
Minh bối rối thu lại món quà, anh rõ ràng đã đối chiếu địa chỉ cô mấy lần rồi
mà.. Anh vội vàng lục lại tin nhắn của Chung Viễn trong điện thoại, trong tin
nhắn, địa chỉ viết thành một hàng dài,
kết quả là anh viết sót một số trong số nhà.
Tô Nhất
Minh tẽn tò, cãi cùn với cô: "Anh không cần biết! Dù sao lần này đến anh
sẽ ăn vạ ở nhà em. Anh không về Trung Quốc nữa, sẽ ở đây luôn, ai cũng không
ngăn cản đ