
Trình Vũ Phi thận trọng an ủi anh:
"Không sao, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Cũng may là em vẫn còn
có công ăn việc làm."
Tô Nhất
Minh ngừng một lát "Bởi thế em định nuôi anh?"
"Đừng
có mơ!" Trình Vũ Phi không chút khách khí đập tan giấc mộng đẹp của anh,
"Anh đâu phải là không có tay chân. Anh cũng phải đi làm. Em thấy tiếng
Anh của anh không tệ, có thể đi làm phiên dịch kiếm tiền."
"Không
chỉ tiếng Anh tốt mà tiếng Pháp cũng rất lưu loát." Tô Nhất Minh cười.
Vào đến
nơi Trình Vũ Phi mới phát hiện ra mình bị lừa.
"Tô
Nhất Minh, sao anh lại xa hoa như vậy chứ? Chuyển tới chuyển lui nhà nào cũng
sang trọng hết?"
Tô Nhất
Minh cười: "Cưng ơi, em không phải là một củ khoai tây thích bám đất sao?
Anh cố ý đổi nhà đấy. Anh đã bán biệt thự kia rồi. Còn biệt thự này rất nhỏ,
giá tiền cũng chỉ bằng một phần tám cái cũ, chi có hai phòng, một tầng hầm và
một vườn hoa nhỏ. Anh nghĩ, củ khoai tây nhỏ sẽ thích."
"Nhưng
hiện nay đang khủng hoảng kinh tế.."
"Là
lúc nào thì cũng phải sống chứ. Anh đã thắt lưng buộc bụng lắm rồi, nhưng không
quên lời hứa của bọ rùa vàng, nó hứa là sẽ làm hết sức để em vui. Vũ Phi em
uống chút gì đã, chuyện khác từ từ rồi nói." Tô Nhất Minh vỗ về "củ
khoai tây" đang kinh ngạc.
Màn đêm
buông xuống, buổi tối đầu hạ gió thổi hiu hiu, trong vườn hoa nhỏ mấy con côn
trùng không biết tên cứ chí cha chí chách không thôi. Trình Vũ Phi đến bên
giường: "Vậy là, thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi?"
Tô Nhất
Minh từ từ quay đầu sang: "Thời điểm khó khăn nhất vừa qua đi. Sau khi em
quay trở về bên anh... vừa mới qua đây thôi"
"Nhất
Minh” Trình Vũ Phi xót xa ôm lấy anh Tô Nhất Minh lật sấp cô lên giường, chầm
chậm hôn vào gáy cô: "Em đi rồi anh rất đau lòng. Nhưng ngay từ đầu anh
tin là em sẽ quay lại, sau đó công ty xảy ra sự cố anh chạy sang nói chia tay,
lúc đó mới cảm thấy thật sự mất em. Mỗi ngày sau đó anh giống như sống trong
địa ngục, mỗi đêm anh đều mơ thấy em, mơ thấy em trở về, nói ra tất cả những
điều này giống như nói đùa, khi tỉnh lại thì.. "
Anh
bỗng im bặt, có cái gi đó rơi xuống gáy cô, nong nóng ươn ướt. Trình Vũ Phi
kinh ngạc định lật người lại, thì bị anh dùng tay đè xuống.
Cô xót
xa im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng gọi: "Nhất Minh?"
Người
phía sau lưng không lên tiếng, chỉ có thân thể nhè nhẹ run lên, càng nhiều nước
rơi xuống lưng cô.
Trình
Vũ Phi cười: "Chảy máu cam à? Nhất Minh anh không kém như thế chứ? Thấy
phụ nữ là chảy máu cam?"
Người
phía sau lưng vẫn không lên tiếng.
Trình
Vũ Phi cười: "Chẳng lẽ là nước mũi?"
Tô Nhất
Minh cuối cùng cũng cố nặn ra hứ một tiếng, không biết là khóc hay là cười. Anh
chuyển thẹn thành giận cúi đầu cắn vào vai cô một cái xem như trừng phạt. Trình
Vũ Phi kêu đau, thừa cơ lật người lại, giữ lấy đầu anh.
Anh đã
bình tình trở lại, trên mặt không hề có dấu vết của nước mắt. Trình Vũ Phi thở
dài ôm chặt anh: "Nhất Minh, tất cả đã qua đi rồi. Sau này
chúng ta sống thật hạnh phúc nhé."
Tô Nhất
Minh cười: "Vũ Phi, anh muôn hỏi em, nếu sau này anh lại phạm sai lầm, em
có bỏ đi không thèm quay đầu lại như thế này nữa không?"
"Anh
còn muốn sau này phạm lỗi?"
"Nhỡ
khi mà. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, khó tránh khỏi phạm sai lầm.
Vũ Phi, sau này em đừng như thế nữa nhé. Sau này cho dù anh có phạm lỗi lầm gì,
em cũng không thể đá anh như thế này đâu nhé."
Trình
Vũ Phi gật đầu nói được.
Tô Nhất
Minh không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, có chút kinh ngạc nhìn cô. Trình Vũ Phi
cười: "Nhất Minh, thật ra lúc đi Mỹ em đã nghĩ rất kỹ. Tĩnh yêu giống như
là trị bệnh, hầu như không có căn bệnh nào có cách chữa trị hoàn hảo, nhưng em
không muốn vì thế mà bỏ bệnh nhân, vẫn tận tâm cứu chữa trị liệu. Tình yêu cũng
nên như vậy, trên đời này hầu như không có tình yêu hoàn hảo, em cũng không thể
vì thế mà từ bỏ tình yêu đích thực, chỉ cần cố
gắng hòa hợp với nhau. Bởi thế Nhất Minh, em đã hiểu ra rồi, sau này cho dù anh
có phạm lỗi lầm gì, em sẽ trừng phạt anh, nhưng sẽ không từ bỏ anh, trừ phi,
tình yêu của chúng ta hết phương cứu chữa."
Tô Nhất
Minh vừa kinh ngạc vừa cảm động: "Thât ư Vũ Phi? Em hiểu ra từ lúc nào
thế?"
"Đó
là lần anh uống say gọi điện cho em. Lần đó anh nói với em rất nhiều, lúc đầu
em rất tức giận, em thật sự cảm thấy anh đang đùa giỡn với em. Sau đó bình tĩnh
suy nghĩ lại, con người anh dù có tồi tệ, nhưng lời nói khi say đều là những
lời thật lòng, Nhất Minh, thật ra em thấy anh say rượu đáng yêu hơn lúc tỉnh
táo nhiều. Cộng thêm anh bạn Lục Dã Bình ngày ngày nửa đêm gọi điện cho em, nói
là anh gặp thất bại trong sự nghiệp mới nói chia tay với em. Em cũng tự kiểm
điểm mình, em luôn bị động trong tình yêu, có chút khúc mắc cũng không nói ra
với anh để cùng tìm giải pháp. Lúc anh gặp khó khăn thì em lại cãi cọ với anh,
khiến anh đau khổ. Hơn nữa em cũng không hề cố gắmg níu kéo tình yêu của chúng
ta. Giữa chúng ta nảy sinh vấn đề em cũng có trách nhiệm rất lớn trong đó. Em
nghĩ mình phải cố gắng một lần nữa, nếu không sẽ có lỗi với bản thân. Cho n