
lại chảy xuống, Tô Nhất Minh nghĩ mình dựa vào cái gì
mà không cho hoa khôi xinh đẹp rạng ngời theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn? Dù
trong những ngày bất đắc chí, Tô Nhất Minh cũng tin rằng tiền đồ của mình sẽ
tươi sáng, tiềm lực mạnh hơn nhiều cái gã ấy.
Thế
nhưng, suy cho cùng phụ nữ không giống đàn ông, không có tầm nhìn xa trông
rộng, bởi thế Tô Nhất Minh tha thứ cho cô hoa khôi đó, tiện thể cũng giải thoát
cho bản thân. Song mối tình đó cũng dạy Tô Nhất Minh nhiều điều.
Vào
năm thứ tư đại học anh hiểu ra rằng: chỉ có một nhóm anh em biết đánh nhau là
chưa đủ, có lòng chân thành và dệt mộng lứa đôi với phụ nữ cũng không đủ. Không
có gì nổi trội thì ngay cả người phụ nữ của mình cũng sẽ giữ không nổi.
Năm đó
Tô Nhất Minh hạ quyết tâm sẽ làm nên nghiệp lớn, từ bỏ ý định tìm việc làm,
nghiến răng dùng tài sản tích lũy mấy chục năm của cha mẹ đi du học. Những sự
việc cứ theo đó mà phát triền: vùi đầu học tập, trở về nước, làm nhân sự cấp
cao, mở công ty riêng, trở thành đại gia.
Thật ra
thất tình đối với đàn ông hay phụ nữ đều là một trải nghiệm hết sức đau khổ. Tô
Nhất Minh nhớ đến lời bài hát của Vương Kiệt: "Kể từ bây
giờ sự dịu dàng đang đối mặt với nguy cơ tuyệt
chủng, và cuộc đời lại thêm một sát thủ của tình yêu."
Nhưng
anh không cho là thế, anh cảm thấy như vậy là người đàn ông nhu nhược, vô tích
sự, kiếm cớ biện hộ cho thứ mình
không giữ được. Anh cảm thấy mình chẳng vì lần thất tình đó mà trở nên thê
thảm, chẳng vì một lần ăn phải trái táo chua mà cho rằng tất cả táo trên đời
này đều chua.
Anh vẫn
cứ là anh, tích cực nghiêm túc đi tìm một nửa còn lại của mình. Nhưng mãi vẫn
chưa tìm thấy, đường tình thật quá trắc trở. Mới đầu Tô Nhất Minh còn bị bồ đá mấy
lần, sau này tình yêu của anh mới đi vào quỹ đạo của nó. Cái gọi là quỹ đạo
chính là: hòa hợp tình dục - nhạt như nước ốc - không để lại hậu quả.
Sau này
Tô Nhất Minh nhà cao cửa rộng, nhìn lại quá khứ, tổng kết đường tình của mình,
anh thấy vẫn chưa định được tiêu chuẩn. Lúc đầu anh đặt ra tiêu chuẩn quá cao,
chỉ thích những cô gái xinh đẹp vào loại bậc nhất, nhưng những cô gái này lại
thích những món đồ mà lúc đó Tô Nhất Minh
không có khả năng đáp ứng, nên họ xem thường anh. Sau đó, đến khi anh
thành người lắm tiền nhiều của, tiêu chuẩn lại càng
cao, anh muốn tìm một cô gái tốt, chí ít là không chỉ chăm chăm nhìn vào ví
tiền của anh.
Đúng là
anh cũng tìm được một vài cô gái tốt, không thích ví tiền của anh, nhưng những
cô gái đó khao khát sự hòa hợp về tâm hồn, muốn có một tình yêu lãng mạn. Đáng
tiếc là lúc đó, khi đã trở thành người có tiền, Tô Nhất Minh bận rộn liên miên,
lại không đáp ứng được điều các cô gái mong muốn, vậy là họ vẫn cứ xem thường
anh.
Tình
yêu của Tô Nhất Minh cứ thế chạy tới chạy lui giữa vạch xuất phát và đích đến
trong cái vòng tròn gồghề ấy. Lúc này anh vừa cắt đứt với cuộc tình đã đến giai
đoạn nhạt đến mức không thể nhạt hơn. Tuy Tô Nhất Minh cũng buồn trước cảnh
phòng không gối chiếc của mình, nhưng là một thanh niên thành công trong sự
nghiệp, tiêu chuẩn của anh vẫn vô cùng cao. Anh muốn thưởng thức dần dần cảnh
sắc của thế gian, nên không hề gấp gáp trong việc tìm vợ, chậm mà chắc vẫn hơn.
Tô Nhất
Minh chờ đến khi giám đốc Vương được phẫu thuật xong, đưa vào phòng hồi sức
theo dõi mới rời khỏi bệnh viện. Lúc này trời đã sáng, do bản năng trọng sắc
khinh bạn, trước khi ra về anh lại lần nữa chạy đến
phòng cấp cứu, muốn tìm cơ hội đối đáp vài câu với cô bác sĩ Trình có nhiều
điểm thú vị kia.
Bệnh
nhân đến khám rõ ràng nhiều hơn cả ban đêm, đứng thành vòng tròn vây quanh bác
sĩ, bác sĩ Trình như bị chôn vùi trong đám người lố nhố ấy. Tô
Nhất Minh khó khăn lắm mới len được vào trong. Vừa lúc được chứng kiên một bệnh
nhân đang tìm bác sĩ Trình phàn nàn: "Tôi bị cảm, sốt cao mười mấy ngày
mới khỏi, tiêu tốn những hơn một ngàn tệ cơ đấy.”
Trình
Vũ Phi mỉm cười giải thích: "Vì mười mấy ngày vừa rồi ngày nào bác cũng
đến khám bệnh... Hơn nữa trong sổ khám bệnh có viết, chính bác yêu cầu truyền
dịch. Truyền dịch mười mấy ngày phải tốn từng ấy tiền bác ạ."
"Nhưng
ngày nào tôi cũng sốt đến 40 độ cả. Tôi thấy bệnh của mình rất nặng, đương
nhiên phải đi khám bệnh rổi, tôi đã sai sao?"
"Nhưng..."
"Bệnh
viện các cô lại nói là tôi chỉ bị cảm, vế nhà
uống nhiều nước là khỏi. Không có chút trách nhiệm nào hết. Tôi đương
nhiên không thể đồng ý, bệnh của tôi nặng như thế phải yêu cầu truyền dịch!
Chẳng lẽ đó cũng là sai sao?"
Trình
Vũ Phi đành cười gượng, "Bác không sai, nhưng bệnh viện nói đúng đấy, bệnh
cảm sẽ tự khỏi, ở nhà uống nhiêu nước và uống một ít thuốc hạ sốt là được, ngày
nào truyền nước biển cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, bác cảm thấy bệnh của
mình rất nặng mà chỉ tốn một ngàn tệ đã chữa khỏi lẽ ra nên vui mừng mới
phải..”
"Nhưng
cuối cùng bác sĩ vẫn chẩn đoán là bệnh cảm thường..."
"Thì
vốn dĩ chỉ là cảm thường thôi mà..”
"Khám
cho một người bị cảm sao lại lấy của người ta những một ngàn tệ, ăn cướp
à?"
"Đó
là bởi vì bác