XtGem Forum catalog
Đen Trắng

Đen Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327193

Bình chọn: 8.5.00/10/719 lượt.

oại, cho nên sau

đó, bọn họ yêu nhau, cái gì cũng không thể chia rẽ được họ……”

Đường Dịch giương mắt, màu đen rút đi, trong khoảnh khắc thần sắc trong mắt anh dịu đi rất nhiều.

Anh nghe thấy giọng nói ủy khuất đến cực điểm của cô vang lên –

“…… Sáng sớm hôm nay, em nghe thấy Giản tiểu thư nói với anh, cô ấy

muốn anh cho mình một điều cuối cùng, anh nói có thể, cô ấy mượn điếu

thuốc trong tay anh, hút một hơi, cô ấy nói như vậy thì anh và cô ấy sẽ

huề nhau. Em nhìn thấy, anh không có phản kháng, trong lòng anh cũng

thưởng thức cô ấy…… Giây phút đó em chỉ biết, hai người là cùng loại,

lúc đó hai người hiểu nhau, có thể giúp đỡ nhau……”

Cô cúi đầu bật khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Em thì sao? Em không cùng loại với anh, về sau, chúng ta có thể sẽ

thế nào đây? Em không dám hỏi anh, không dám hỏi bất cứ người nào, em

chỉ có thể một mình suy nghĩ ……”

Trong bóng đêm, âm thanh nghẹn ngào của Kỉ Dĩ Ninh bay đi theo gió, một câu rồi một câu, đứt quãng.

Anh nghe thấy cô nói:“Đường Dịch, em chờ anh cả đêm, mà trên người anh, đã có mùi thuốc lá của hai người……”

Còn chưa nói xong, tiếng nói của cô đã bị cắt đứt, nước mắt rơi

xuống, nhỏ lên mu bàn tay anh, lạnh lẽo, trong sáng, từ trên cao nhìn

thẳng xuống, giống như nghe được cả tiếng nước mắt rơi xuống đất.

Kỉ Dĩ Ninh không phải như thế.

Dù có niềm vui lớn hay bi thương đến đâu, đều cách Kỉ Dĩ Ninh thực xa xôi. Hai năm nay, Đường Dịch chứng kiến Kỉ Dĩ Ninh đều là không có gợn

sóng sợ hãi nào, cho dù nội tâm có đau, đau đớn giống như biển, cô cũng

có thể che dấu bình tĩnh kiên định như rừng trúc, giống như toàn thế

giới có sụp đổ trước mắt cô, cô cũng có thể cười một cái mà chấp nhận.

Cắn chặt răng và nuốt máu, dường như đã thành bản năng của Kỉ Dĩ

Ninh. Kỉ Dĩ Ninh không hay cười to trước mặt Đường Dịch, nhưng Kỉ Dĩ

Ninh lại càng không khóc trước mặt Đường Dịch.

Trong nháy mắt Đường Dịch đã mềm lòng.

Giống như rốt cục cũng tỉnh táo, ý thức đạo đức và lương tâm một lần

nữa đã trở lại, anh cuống quít ôm cô xuống dưới, thật cẩn thận ôm cô vào lòng.

“Là anh không đúng.” Anh ôm cô, thấp giọng xin lỗi bên tai cô, trong

giọng nói có sự mềm mại không thể nói ra được:“Anh không nên bỏ lại em

trong đêm sinh nhật đó, anh không nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ

khác, anh không nên nói dối em, Dĩ Ninh, thực xin lỗi……”

Kỉ Dĩ Ninh nâng tay che miệng lại.

Trong khe hở đều chứa nước mắt, dính đầy tay, cô nói không ra lời.

Cô biết, Đường Dịch không bao giờ cúi đầu trước người khác, cũng

không xin lỗi ai. Mà bây giờ, một Đường Dịch như vậy lại đứng trước mặt

cô xin lỗi cô, ý muốn thu hút sự tham luyến của cô với mình.

Nép sâu trong ngực anh, Kỉ Dĩ Ninh khóc thất thanh.

“Trước đây em không như thế này.” Dường như cô rất khó khăn mới nói nên lời:“Trước khi gặp được anh em chưa bao giờ như vậy.”

Đường Dịch vỗ lưng cô, dỗ dành cô hỏi:“Em bây giờ, có bộ dáng gì?”

Cô không dám nói, nhắm hai mắt lại. Từ chối một ngày, cô rốt cục mệt

mỏi, ngay cả sức lực an ủi mình cũng không có. Lặng im trong chốc lát,

cô rốt cục thú nhận với anh.

“Rốt cục em đã học được một ít chuyện không tốt. Ví dụ như, em biết

vị tiểu thư đó không phải người xấu, em rõ ràng biết cô ấy là người tốt, nhưng mà, em vẫn không thể dùng tâm tình bình thường để đối đãi với cô

ấy được, không có cách nào thuyết phục mình tiếp nhận cô ấy, thậm chí em cũng không có cách nào thích cô ấy được. Nhìn thấy anh và cô ấy ở cùng

một chỗ, em không có cách nào làm mình không để ý đến nữa. Loại cảm giác này, rất mệt mỏi, hoài nghi một người, là một chuyện khiến chính bản

thân mình đau đớn không chịu nổi…… Hôm nay em luôn nghĩ, từ khi nào thì

bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục biến thành người như vậy? Nghi kỵ, ghen tị,

giận chó đánh mèo, những năm gần đây em tận lực muốn rời xa những điều

này, nhưng hôm nay tất cả những điều đó em đều học được.”

Thật sự, cảm tình lúc này là thế nào, cho tới bây giờ cũng không phải cái gì có thể cứu rỗi. Mặc kệ kết cục là thế nào, đều là một loại sát

thương, giết một người khác, lại làm chính mình bị thương.

Hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông, làm sao có thể khăng khít được với nhau đây.

Là phụ nữ, cũng không phải thần tiên.

“Trước đây giáo viên triết học nói cho em biết, có một loại tín

ngưỡng, hơn nữa chỉ có một loại tín ngưỡng, nó là điều mà trong tâm ta

chờ mong được cứu rỗi. Nó hẳn là có tính phủ định, hơn nữa nó có thể

chống lại một khẳng định nào đó, tín ngưỡng này có tính phủ định cho

phép chúng ta trở nên hèn mọn, trong mối quan hệ này, ngay cả ánh sáng

và bóng tối đều không quan trọng nữa. Giáo viên đó đã nói, tín ngưỡng

này là ‘Thượng Đế’, trước kia em cũng cho rằng nó là như vậy, mãi đến

hôm nay, em mới phát hiện không nên là Thượng Đế.”

Anh lẳng lặng lắng nghe lời nói của cô:“Vậy hôm nay em phát hiện, nó phải là cái gì?”

Cô ôm chặt anh, tiến sâu vào ngực anh.

“Là ‘Đường Dịch’……”

Thời kỳ tiền sử.

Kỷ Cambri tiêu điều. Kỷ Phấn trắng có rất nhiều phiền phức.

Sau đó không có tình yêu, thương hải tang điền (chỉ sự thay đ