uộc đời mình.
Anh kéo thân thể mệt mỏi, vào nhà, từ từ đi lên lầu, bây giờ anh chỉ
muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó, ngày mai đối với anh mà nói, mới là một ngày hoàn toàn mới, anh sẽ phải có được sự tận hưởng cuộc sống của
chính mình, vợ anh, con trai của anh, thậm chí anh còn có thể đáp ứng ý
muốn của Tiểu Gia, sinh thêm một đứa em gái cho Tiểu Gia.
Hình ảnh tưởng tượng đó thật đẹp, anh đang trong bóng tối khẽ nhếch khóe miệng.
Anh đi tới phòng của mình cửa, đẩy cửa ra.
Vừa đi vào, chưa kịp mở đèn, đã nghe thấy tiếng nói phát ra.
"Anh về rồi?"
Tiếng của cô thật bình tĩnh, giống như người vợ vẫn ở nhà chờ chồng mình về, giống như chuyện người chồng về tới cửa, cô đã từng trãi qua rất
nhiều lần, vì vậy mới trở nên bình thản như thế.
An Diệc Thành cả người đứng hẳn lại, vốn là mệt mỏi nhưng hình như toàn
bộ lại biến mất, anh không dám tin vào âm thanh mình vừa nghe, cảm thấy
là mình đang nghe nhầm, nhưng trước mắt anh một bóng đen từ từ nhích lại gần mình, chẳng lẽ là mình bị ảo giác?
Anh vội vàng mở đèn.
Sau đó lập tức nhìn thấy Trình Vũ Phỉ đi về phía mình, là cô, cô vừa đi về phía anh vừa cười với anh.
Chỉ là khi cô nhìn thấy trên quần áo anh có chút vết máu thì khẽ nhíu mày.
Cô đứng ở trước mặt anh, "Cuối cùng anh đã trở lại."
Cô cũng biết anh sẽ trở về, cô biết.
Cho nên, cô vẫn luôn trong tư thế chờ đợi, cho dù là nghe tiếng xe hay
nghe được tiếng bước chân, thì ngồi ở bên giường chờ, cho đến khi anh mở cửa mà vào, thì có thể thấy được anh, có như vậy cô mới có thể xác định đó là anh, và như vậy cô mới để bản thân mình không thất vọng.
Trên mặt cô đang hiện lên nụ cười.
Anh không nhịn được đưa tay ra sờ mặt cô, ừ, là cô, chính là cô.
Anh ôm cô vào lòng.
Cô cũng ôm anh thật chặc , "Anh là tên khốn kiếp."
Anh cười cười, vốn là muốn giải thích thêm vài điều, nghe được lời của
cô..., nhưng cũng không biết phải nói từ đâu, "Anh khốn kiếp, em còn
không mau buông anh ra?"
"Em không buông ra."
"Không ngại hôi sao?"
"Đáng ghét, anh mau đi tắm đi."
Anh đưa tay chuẩn bị đẩy ra cô ra, anh biết trên người mình bây giờ có nhiều mùi khó chịu.
Cô lại không để anh buông ra, cô cất tiếng nói giống như mang theo một chút thỉnh cầu, "Để em ôm anh thêm một chút nữa."
Anh ôm chặt lấy cô, một lúc lâu mới mở miệng, "Tại sao em không hỏi gi?"
"Không hỏi." Cô từ trong ngực anh nói vọng ra, "Chỉ cần anh trở lại, như vậy là món quà ý nghĩa nhất rồi, những thứ khác không quan trọng."
Anh run rẩy đưa tay, lau nước mắt của cô đang chảy xuống, trong lòng anh ở một chỗ nào đó cũng đau vô cùng .
Từ nay về sau, anh không muốn khiến cô chảy nước mắt, anh cũng sẽ không khiến người phụ nữ của anh khóc thêm lần nào nữa.
Bọn họ đều không thể hiểu Hạng Thiên Dật tại sao lại quyết định như vậy
muốn giành quyền xử tử của Cố Trường Dạ về tay mình, hơn nữa lại muốn
giết Tô Bắc Tương chết với tư thế đứng trước mặt của Cố Trường Dạ, bọn
họ đều cảm thấy đây là mưu kế của Hạng Thiên Dật, nhưng mà anh biết
được, đó chính là Hạng Thiên Dật có suy nghĩ chân thành nhất, nếu như
một người phụ nữ có nuôi ý đồ bên trong, đụng vào sẽ không rút ra được,
chạm vào sẽ rất đau, rút ra mọi bí mật sẽ đổ máu mà chết, vậy cũng chỉ
có thể để cho cô ấy vẫn sống trong lòng, cùng chết sống với nhau, cô
sống, anh sống, cô chết, anh chết.
Anh có thể hiểu.
Giống như bây giờ, nước mắt của cô, là có thể khiến anh đau lòng như thế.
Trình Vũ Phỉ lại cười, dù là khóe mắt vẫn đầy nước mắt, lúc này nhìn cô có chút buốn cười
"Đi tắm." Cô thúc giục anh, "Em thật sự rất ghét anh."
An Diệc Thành nhìn lại bản thân, "Ừ, tranh thủ về sau không khiến em ghét bỏ anh nữa."
Cô nhìn anh đi vào phòng tắm, nước mắt vừa trơn rơi xuống, chỉ là lần
này, là vui vẻ, là hạnh phúc, là đã được như ý muốn, cô cũng biết, cô
nhất định sẽ đợi được anh, giống như những gì cô hy vọng.
Trong ngăn kéo phía dưới cùng, là một tấm ga giường đơn lớn, ga giường
đã cũ, hơn nữa hình dạng đã rất xấu xí, thậm chí bởi vì thời gian quá
lâu, màu trắng ga giường đã trở thành xám trắng, có vài chỗ nhìn qua cảm thấy chúng đã quá cũ kĩ..
Nhưng lúc cô bắt đầu mở ga giường ra thì thấy được ở phía trên còn lưu lại vết máu. . . . . .
Những kí ức ngày xưa lại quay trở lại trong đầu cô, khiến cô thật lâu
vẫn không thể bình tâm lại. Nhiều năm trước khi thi tốt nghiệp trung học xong, lúc ăn tiệc chia tay, cô đem thứ mà cô cho là quý giá nhất, thứ
mà cô luôn trân trọng đem đến một nhà trọ không tên, một nam một nữ còn
trẻ đã có một đêm bên nhau, sau đó người con gái đó vội vàng rời đi. . . . . .
Cô không biết, vật cô trân quý nhất, cô đã đem cho người kia, thì cũng là vật quý giá nhất mà người đó luôn luôn gìn giữ.
Tấm lòng chân tình, hao phí cả đời, đối với rất nhiều người mà nói, có
lẽ quá ngu ngốc, có lẽ quá mức ngu xuẩn, nếu như tấm tình thật lòng này
có người báo đáp lại người đó một cách chân thánh nhất, đó chính là hạnh phúc.
Trình Vũ Phỉ không biết năm đó thiếu niên kia lại có ý định trộm mất ga
giường của khách sạn, cũng như việc nhiều năm qua vẫn cất giữ, n