
ế? Cô chỉ muốn anh đừng chạm vào nỗi đau của cô,
để cô tìm một góc khuất tối tăm ẩm thấp nào đó mà suy nghĩ, mà chìm đắm trong
đó.
Anh đưa
tay đỡ lấy cô. Đôi bàn tay dịu dàng lướt qua như cánh chuồn chuồn vờn nước.
-Tam
Tam, anh cam tâm tình nguyện mà, anh xin em đấy, đừng cự tuyệt anh, đừng để hai
chúng ta ngày càng trở nên xa lạ như thế này, được không?
Sự yếu
đuối hiếm thấy của cô đã thức khỏi lòng nhân từ trong anh. Anh lúc nào cũng
thế, lúc nào cũng mủi lòng trước nước mắt của phụ nữ. Chẳng có gì để nghi ngờ,
nếu người đứng trước mặt anh là Lợi Lợi, chắc chắn anh cũng sẽ dịu dàng đỡ lấy
cô ta mà nói “anh cam tâm tình nguyện”. Đông Tam vội vàng lau sạch nước mắt,
muốn cười với anh mà không cười nổi, bèn nhăn mặt nói:
-Chu
Nam, coi như cho em chút lòng tự trọng đi, để em có thể đối diện với anh một
cách bình thường. Sau này những việc liên quan đến ông ấy, anh đừng để ý đến
nữa, được không?
Vẻ mặt
Chu Nam rõ ràng là không hề dễ coi. Có lẽ lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã chạm
đến vết thương nơi sâu thẳm trong anh. Giọng nói của anh bỗng trở nên cứng rắn:
-Nếu em
cứ nhất quyết như thế…thì tùy em.
Anh
quay lưng đi, lạnh lùng đưa điện thoại cho cô.
-Lúc
nãy có một tin nhắn, anh không cẩn thận đọc mất rồi. Xin lỗi.
Cô nhận
lấy điện thoại, mở tin nhắn ra xem nội dung: Tam Tam, muốn
chạy trốn thì phải trốn xa xa vào nhé, đến tận chân trời góc bể ấy, đừng để tôi
lại tìm thấy em. Em còn nhớ câu nói này không? Dù xa cách bao nhiêu năm, tôi
vẫn sẽ tìm thấy em dễ dàng. Đợi tôi nhé, tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt em.
Không
có tên, chỉ có một hàng số lạ. Dù vậy, thoạt nhìn câu đầu tiên, cô đã giật mình
run rẩy. Đây là câu nói mà cho dù có biến thành cát bụi, cô cũng không bao giờ
quên, đây là người mà cho dù tóc bạc da mồi, cô cũng không bao giờ quên.
Bao nhiêu
chuyện dồn dập xảy ra vào tối nay. Cô đứng sững trước cửa, rõ ràng thời gian cô
thẫn thờ vượt ra ngoài dự đoán của Chu Nam. Nhưng cô không còn đủ sức để mà
quan tâm đến thái độ của anh. Trong đầu cô giờ chỉ còn lùng bùng câu hỏi: Chẳng
nhẽ cô không thể chạy trốn khỏi những gì đã từng xảy ra ư?
Suốt cả
buổi tối, Chu Nam không hề nói với cô thêm một câu nào nữa.
Ngày
hôm sau, Chu Nam đi làm từ sớm. Cả đêm mất ngủ, mãi đến gần sáng Đông Tam mới
thiếp đi, nhưng được một lúc lại bị tiếng sập cửa không hề nhẹ tay của Chu Nam
làm tỉnh giấc. Huyệt thái dương bên phải hơi giần giật. Mò mẫm một chút, cuối
cùng cô cũng tìm thấy điện thoại, đọc đi đọc lại mẫu tin nhắn. Nghĩ một lát, cô
quyết định nhắn tin trả lời.
Đừng
làm phiền tôi nữa. Hiện tôi đang sống rất hạnh phúc.
Rốt
cuộc lý trí cũng đã lên tiếng. Cho dù là mười lăm tuổi hay hai mươi lăm tuổi,
thời gian vẫn không thể thay đổi được bản tính của một con người.
Dậy dọn
dẹp nhà cửa một lát, cô lại mở máy tính ra tìm số liệu cho bài luận, thỉnh
thoảng lại liếc sang cái điện thoại bên cạnh. Không có bất cứ động tĩnh gì.
Không thể nói rõ trong lòng cô lúc này là hy vọng hay thất vọng, nhưng dù sao
cô vẫn không nén được một tiếng thở phào.
Cuộc
hẹn với Lợi Lợi là vào buổi chiều, nhưng Đông Tam đã ngồi vào bàn trang điểm
ngay từ trưa. Cô chưa bao giờ chịu thua cô ta về dũng khí, vào lúc này lại càng
không thể.
Cô đang
chườm đá lên đôi mắt hơi sung do thiếu ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Cô
liếc nhìn, là một hàng số lạ. Do dự chốc lát, nhưng cô vẫn ấn nút nhận cuộc
gọi:
-A, chị
dâu à, em là Đại Cương đây. Anh Chu Nam không mang điện thoại à?
-Có,
chắc là máy anh ấy hết pin nên cuộc gọi chuyển sang máy chị. Có chuyện gì
không? Tối chị sẽ chuyển lời cho anh ấy.
-Cũng
không có gì. Em mới từ Mỹ về, muốn rủ anh ấy đi uống rượu cho vui ấy mà. Chị
dâu có cho phép không đấy?
-Sao
lại nói thế, chú dẫn anh ấy đi uống chị mừng còn không hết ấy chứ. Anh ấy suốt
ngày cứ vùi đầu vào công việc kia kìa. Chú đi Mỹ lúc nào?
-Em đi
được một thời gian rồi, hai tháng. Chị gái em sắp kết hôn, em làm sao không về
dự được? Thôi nhé, em gác máy đây.
-Ừ, hôm
khác gặp nhé, Đại Cương.
Chỉ
trong thoáng chốc, tất cả vỡ tung. Cô vẫn nhớ rõ lúc anh nói dối, giọng không
hề đổi, mắt không hề chớp. Thực ra cô đã sớm liệu được, chỉ là không muốn thừa
nhận mà thôi. Hai chiếc vé xem phim màu hồng phấn ấy đã vạch ra một đường dài
chia ngăn cô và anh, để rồi sau đó tự đắc bay đi.
Cảm
giác bị sỉ nhục thấm dần vào cơ thể cô, trái tim bị bóp nghẹt nhưng cái đầu lại
căng lên. Hà tất gì anh phải như vậy? Hà tất gì phải lừa dối cô? Anh lừa dối cô
nhanh đến như vậy sao?
Hơi thở
càng lúc càng thêm dồn dập, những viên đá lạnh rơi xuống sàn qua kẽ tay run run
của cô. Trong gương, một khuôn mặt trắng bệch đang nhìn cô, không động đậy chút
nào. Cô nhìn thấy trong đó sự đau khổ và hoảng sợ.
Địa
điểm Lợi Lợi hẹn gặp là một quán cà phê nhỏ.
Lợi Lợi
đã ngồi sẵn ở đấy, vừa nhìn thấy Đông Tam bước vào liền lịch sự giơ tay ra hiệu
cho cô. Đông Tam im lặng ngồi xuống chỗ ngồi sát bên cửa sổ. Lợi Lợi trông rất
rạng rỡ, cô ta nhanh nhẹn gọi nhân viên phục vụ và chọn m