Snack's 1967
Địch Hậu

Địch Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322402

Bình chọn: 9.00/10/240 lượt.

g.

Mặc dù nam tử này diện mạo xấu xí nhưng lại có một hơi thở làm người khác an tâm, nếu không thì nàng cũng không dễ dàng tháo phòng bị nói chuyện với hắn nhiều như vậy.

“Ngâm Phong”. Nàng mỉm cười, quyết định sẽ kết giao bằng hữu với người này: “Tên của ta là Ngâm Phong”.

Ánh mắt của hắn chợt lóe, nụ cười nở ra: “Không có họ?”.

Nàng mỉm cười lắc đầu: “Không có, chỉ gọi Ngâm Phong”. Ngâm Phong Linh Nguyệt, tiêu diêu tự tại. Đây là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời nàng.

“Tại hạ Tần Duyệt”. Hắn khẽ mỉm cười, đôi tay ôm quyền.

“Đêm đã khuya, ta phải đi về”. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, giương mắt hướng về phía bóng đêm thâm trầm.

“Đêm khuya, đường tối, cô nương đi cẩn thận”.

Nghiêm Tuyển đứng yên trong nhà thủy tạ, mắt nhìn theo bóng dáng trắng ngà đi càng ngày càng xa, như một đóa hoa quỳnh bay vào Hoàng thành tuyết trắng, uyển chuyển mềm mại, xinh đẹp.

Bỗng dưng nàng như nhớ tới cái gì hay là quên cái gì, ngừng chân, áo khoắc trắng ngà tung bay theo gió, gương mặt xinh đẹp chậm rãi quay đầu nhìn lại, khẽ cười yếu ớt, vươn tay vẫy vẫy với hắn, ánh sáng chói mắt.

Hắn ngẩn người, ngực như bị một bàn tay vô hình vỗ nhè nhẹ, hắn nhìn nàng cười như bông hoa mới nở, hiện ra má lúm đồng tiền, ánh sáng chuyển động trong mắt, dư hương trong lòng bàn tay làm toàn thân căng thẳng.

Nếu phải nói thật, chính thức tác động tới tâm hồn hắn là nụ cười tinh khiết tự nhiên của nàng.

Từ nhỏ hắn sinh trưởng trong hoàng cung tranh đấu gay gắt, các cô gái tâm cơ, lừa gạt hắn đã nhìn thấy nhiều. Nhìn nụ cười của các nàng khéo léo, xinh đẹp nhưng thật ra dưới lớp trang điểm là từng bước tính toán, từng bước mưu toan.

Bởi vì nguyên nhân đó nên hắn không mặn mà với hậu cung phi tần, mỹ nữ như thế nào cũng không thể làm tim hắn dao động.

Vậy mà nàng ấy vừa cười một tiếng, ý cười thuần túy, không một chút tâm cơ mưu lược, thật tâm thật ý không có nửa điểm giả dối.

Nhưng mà mỉa mai thay, nụ cười này của nàng dành cho thị vệ lãnh cung xấu xí, không phải dành cho hoàng đế Kim Lương, phu quân của nàng.

Hắn giả tranh thành Tần Duyệt đến dò xét nàng lại bị nụ cười thuần khiết má lúm đồng tiền làm động tâm, chuyện này nên vui hay nên buồn?

Nghiêm Tuyển nhắm mắt lại, cố thở bình thường, xoa xoa ngực đang xôn xao vì nàng, nói nhỏ trong đáy lòng: nữ nhân này là hoàng hậu ngu mà hắn muốn bỏ cùng là địch đấu trí với hắn trong bóng tối.

Nhưng tâm của hắn trong đêm nay không kiểm soát được mà lặng lẽ rơi mất....

Mấy hôm nay Lạc Quỳnh Anh đều bị Nghiêm Tuyển dày vò, một chốc lại dùng bữa với hắn, một lát hắn lại sai người đến Ngọc Ninh cung diễn kịch cho nàng xem, hình như tâm tình rất tốt.

Đến ban đêm nàng lại thừa dịp cung nhân ở trước cửa cung điện ngủ gật mà đi tới hoa viên gần Ngọc Ninh cung.

Rút sáo ngọc bên hông thổi một khúc “Nguyệt Hoa thanh”, một lúc sau thấy Hoa Phương vỗ cánh tay tới.

Nàng lười biếng ngồi ở bậc lên xuống, tháo thư tín ở chân cẩn thận đọc nội dung, một lát sau khuôn mặt tức giận ửng hồng.

Bảo sao hôm nay mặt mũi Nghiêm Tuyển như gió xuân, hắn phá được kế mà mấy ngày trước nàng hiến cho chủ soái Đông Kỳ.

Trong thư Thượng Thanh viết rằng đại quân Kim Lương do Đế Vương tự mình hạ lệnh chỉ dẫn, ngoài mặt làm bộ lui binh, lén lút sai người giả dạng làm thầy phù thủy lẻn vào trong thành Đông Kỳ, tản ra xung quanh reo tin đồn làm lòng người bàng hoàng, lòng quân tan rã. Sau đó đại quân Kim Lương chia làm ba đường đánh vào thành.

Cuộc chiến vây thành, thắng mà không hề phí công.

“Người này thật đáng ghét!”. Lạc Quỳnh Anh lẩm bẩm chửi nhỏ, trên mặt ngoại trừ tức giận còn có chút bội phục.

Nghiêm Tuyển đang gậy ông đập lưng ông, rõ ràng kế này đánh về phía Linh Nguyệt quân sư.

Nàng không thể không thừa nhận sự thông minh tài trí của hắn, sách lược mạnh mẽ. Nhìn khắp thiên hạ sở hữu năng lực như thế này rất hiếm.

Nếu không phải hắn buộc nàng vào nhà tù vàng kim này thì có lẽ nàng đã.... Lạc Quỳnh Anh khẽ hạ mi, trái tim khẽ rung động.

Không, tại soa nàng lại có tâm tư như vậy với hắn? Hắn là đầu sỏ làm nàng bị nhốt trong này, là kẻ địch của nàng, nàng phải chán ghét hắn, phải khinh bỉ hắn mới phải.

Lạc Quỳnh Anh âu sầu khổ não, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đầy mâu thuẫn. Nàng không phát hiện được đằng sau gốc cây tùng cách đó không xa có một bóng dáng cao ngạo lẳng lặng đứng yên.

Trong bóng tối, có thể thấy rõ nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ, mắt phượng cong cong, môi mỏng nhếch, tâm tình của hắn rất tốt.

Lần trước đại quân Kim Lương bại bởi kế sách của Hoàng hậu, cuối cùng cũng đã hòa một ván, trong lòng hắn rất vui vẻ, hôm nay lại có thể thấy được bộ dáng chống cằm khổ não đáng yêu của nàng thì lửa giận trong lòng đều tan đi hết.

Mắt phượng chưa ý cười ấm áp nhìn Lạc Quỳnh Anh vẻ mặt nổi giận không viết cả thư hồi âm, ôm Hoa Phương thả vào bầu trời đêm, bóng chim màu đỏ vỗ cánh bay xa.

Nghiêm Tuyển lặng lẽ đứng đợi một lát sau mới mỉm cười chậm rãi đi vào trong hoa viên hoang phế, còn cố ý đạp trúng một cành cây khô để tạo ra tiếng vang.

Cái tay chống cằm của Lạc Quỳnh Anh chấn động nhìn về phía t