
hải Thần đúng lúc đuổi tới đánh xỉu hắn, nếu vậy không những nàng mất đi con dâu, mà còn mất đi một đứa con trai, còn có…… nữ nhi của nàng……
Hoàng sau khi tỉnh lại, giống như nổi cơn điên, không ngừng nghỉ ở dưới chân núi tìm năm ngày năm đêm, dù là một ngõ ngách nhỏ hắn cũng không bỏ qua.
Cuối cùng nàng cùng Thần không nhìn được nữa, liền thừa dịp khi hắn không chú ý điểm huyệt hôn mê của hắn, đưa hắn trở về.
Không nghĩ tới sau khi hắn tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói, cái gì cũng không chịu ăn, cứ như vậy đứng ở cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nương, tâm bệnh cần có tâm dược y, ta còn có thể có biện pháp gì? Biện pháp tốt nhất đương nhiên là đem đệ muội nhanh chóng tìm về!”
Hắn không phải thấy chết mà không cứu được, chính là hắn thật sự bất lực.
“Ngươi không phải đang nói lời vô nghĩa sao?”
Tìm lâu như vậy, dưới vách núi cũng chỉ có thi thể của Tử Hoãn, hoàn toàn không thấy bóng dáng Cầm nhi, cho nên nàng tin tưởng Cầm nhi nhất định vẫn chưa chết. Nhưng mà, Cầm nhi rốt cuộc đã đi đâu?
“Ta muốn biết Cầm nhi đang ở đâu, cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu, ta cũng sẽ đem nàng trở về bên cạnh Hoàng. Ai, đều do ta không biết dạy nữ nhi, mới có thể hại Cầm nhi vô duyên vô cớ chịu mối họa này, chờ sau khi nàng trở lại, ta nhất định phải hảo hảo bồi thường cho nàng.”
Nói đến Tử Hoãn, lại làm cho lòng của nàng thêm đau. Nàng thật sự là muốn làm người mẹ tốt, thế nhưng ngay cả tâm ý nữ nhi mình nuôi dưỡng suốt mười mấy năm cũng không phát hiện được.
Nếu nàng biết sớm hơn, khuyên giải khai thông cho nữ nhi nhiều một chút, sẽ không biến thành sai lầm to lớn không thể bù đắp được như hôm nay. Tuy rằng Tử Hoãn không phải do nàng sinh, nhưng sự yêu thương của nàng với Tử Hoãn tuyệt đối không thua hai người con do nàng sinh ra.
Tử Hoãn…… Ngươi thật sự rất ngốc, thật sự rất mê muội, ngươi cũng biết ngươi làm như vậy, lòng nương sẽ rất đau……
“Nương, đừng nghĩ nhiều quá, đây không phải lỗi của người!” Hắn biết nương nghĩ cái gì, vì không để nương tiếp tục thương tâm, xem ra đành phải đổi đề tài khác dời đi lực chú ý của nàng.
“Ta nói nương à, nếu Cầm nhi không phải Cầm nhi thật sự trong lòng người, người còn có thể yêu thương nàng như vậy không?” Đây là đáp án hắn vẫn muốn biết từ lúc biết thân phận Khúc Lưu Phong đến giờ.
“Ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Vì chuyện của Hoàng ta đã đủ phiền, đừng nói thêm lời nào để phiền ta nữa, muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi, đừng quanh co lòng vòng!”
Cái gì nói “Cầm nhi ta thấy không phải Cầm nhi trong lòng ta”? Cầm nhi chính là Cầm nhi, chẳng lẽ còn có thể thật giả được sao?
“Nương, người còn nhớ rõ mấy ngày qua trong miệng Hoàng thì thào tự nói, không ngừng kêu cái gì sao?”
Ám chỉ như vậy đủ rõ ràng chứ? Nương chính tai nghe thấy.
“Nói đến việc này ta đang muốn hỏi, vì sao Hoàng vẫn kêu Phong vậy?”
Hoàng nên gọi hẳn là tên của Cầm nhi, vì sao lại đột nhiên xuất hiện chữ “Phong” này? Đây là nhũ danh hắn thay Cầm nhi đặt sao? Nhưng cũng không có khả năng, hắn tính cách trước giờ lạnh như băng, làm sao có thể thay Cầm nhi đặt nhũ danh đây?
“Nương, người cũng phát hiện! Kỳ thật Cầm nhi mà người kêu cũng không phải “Vi Như Cầm”, mà là “Khúc Lưu Phong”, cũng chính là người trong miệng Hoàng vẫn kêu không ngừng “Phong”!”
Hắc Diễm Thần nghĩ một lời trực tiếp khiến người trong mộng bừng tỉnh, đáng tiếc là người trong mộng kia không hề có phản ứng…… Không! Chính xác mà nói hẳn là phản ứng quá chậm chạp mới đúng.
Cầm nhi là “Khúc Lưu Phong”? Thần đang nói cái gì, nàng tại sao hoàn toàn nghe không hiểu?
“Cái gì với cái gì, ta hoàn toàn không rõ!”
“Nương, bằng tài trí thông minh của người, làm sao có thể lại không rõ?”
Nương cân não xoay chuyển mau, phản ứng cũng rất nhanh chóng, làm sao có thể ngay cả ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không hiểu? Hay là người đã nghe hiểu, chính là chết không chịu thừa nhận? “Nương, người là không hiểu, hay là chết không chịu thừa nhận?”
“Không cần miệng lưỡi trơn tru, nói rõ ràng cho ta!” Nàng mơ hồ nghe ra một chút manh mối. Chẳng lẽ, sự thật đúng như những gì Thần nói, Cầm nhi không phải là Cầm nhi thật sự, mà là một cô nương khác tên là Khúc Lưu Phong? Nếu vậy, thì tại sao?
“Nương, chuyện này ta cùng Hoàng đều biết, vốn là muốn giấu diếm cả đời.” Trên thực tế, là hắn bị Hoàng uy hiếp không được nói ra. “Bất quá sau khi trải qua chuyện này, ta cảm thấy nói ra tốt hơn, dù sao đối với đệ muội như vậy cũng có vẻ công bằng.”
“Những lời nói vô nghĩa đó hãy miễn đi, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Sự tình là như vậy……”
Phong…… Không cần……
“Hoàng…… Hoàng…… A ──” Trên giường lớn màu trắng, Khúc Lưu Phong trong miệng thỉnh thoảng nói ra thanh âm mê sảng, sau một tiếng thét chói tai, nàng từ trong ác mộng bừng tỉnh.
Lại nữa!
Lau đi hai hàng lệ trên mặt, nàng thở dài. Trước kia nàng cũng không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng từ khi gặp được Hắc Diễm Hoàng đến nay, tuyến lệ của nàng dường như bị mở ra, thật sự rất nhiều, hơn nữa sau khi trở lại thế giới của nàng, nước mắt càng giống phá hư điệu rồng nước đầu ( đại