XtGem Forum catalog
Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323354

Bình chọn: 8.5.00/10/335 lượt.

những chi tiết nhỏ khi nàng còn ở bên cạnh, để rồi, đến cuối

cùng hắn đã hiểu được trái tim mình.

Không đi tìm nàng, không

phải bởi hắn không muốn, mà bởi hắn không có dũng khí, hắn sợ sẽ nhận

được tin tức mà mình không muốn đối diện nhất. Không tìm nàng, hắn còn

có thể cho rằng nàng rời khỏi mình chỉ vì Diệp Nô Nhi, chứ không phải…

Một chưởng đó, vốn hắn ra tay chẳng hề có chút lưu tình.

Đúng thế, hắn nghĩ không sai, nàng không chỉ vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn tìm được một nam nhân khác.

Khanh Tuần đột ngột mở bừng mắt, ngọn lửa đố kị đang hừng hực cháy trong đôi

con ngươi nâu nhạt ấy dường như muốn thiêu đốt tất cả. Nhìn thấy bóng

lưng của nàng và nam nhân tóc trắng đang chuẩn bị rời đi, trái tim hắn

đau giận đan xen, rồi đột nhiên cất tiếng thét dài, ngưng tụ công lực

toàn thân vung quyền xé gió đánh thẳng về phía nam nhân tóc trắng, muốn

dồn hắn vào chỗ chết.

Nàng đừng hòng! Bắt đầu từ khoảnh khắc hắn lập lời thề đó, nàng đã trở thành nữ nhân của hắn, suốt đời suốt kiếp.

Mà bây giờ hắn quyết định là không chỉ kiếp này, còn có kiếp sau, kiếp

sau sau nữa… Đời đời kiếp kiếp, nàng đều phải là của hắn, nàng không thể trốn được.

Nam nhân tóc trắng không dám coi thường một quyền mà hắn phẫn nộ đánh ra chút nào, vội vàng buông Diệm Nương vung chưởng

nghênh chiến.

Khóe miệng Khanh Tuần hơi nhếch lên để lộ một nụ

cười lạnh lùng, cặp mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo

đang tỏ ra kinh hoàng bên cạnh, gằn giọng nói: “Đi theo ta!” Dứt lời,

hắn đã đưa tay tới ôm ngang vòng eo thon của nữ tử áo lam, trước khi nam nhân tóc trắng kịp có phản ứng đã lùi nhanh về phía sau.

Khanh Tuần một khi quyết tâm trốn chạy, còn ai có thể ngăn được?

***

Trên mặt sông bình lặng, một chiếc thuyền lớn hoa lệ chậm rãi trôi xuôi dòng.

Diệm Nương ngồi trên ghế, ánh mắt hờ hững nhìn bờ sông biếc xanh bên ngoài

cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, tâm tư ngổn ngang trăm mối.

Hắn đã không cần nàng, còn bắt nàng tới đây làm gì? Vốn nàng đã quyết định

từ bỏ hắn rồi, nhưng hắn, hắn việc gì còn phải tới khiêu khích nàng như

thế, khiến trong lòng nàng lại một lần nữa bùng lên khát vọng. Chẳng lẽ

hắn không biết, bây giờ nàng đã chẳng còn sức để bám theo sau lưng hắn

nữa rồi, muốn thoát khỏi nàng, đây chính là cơ hội tốt nhất.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Diệm Nương mỏi mệt nhắm đôi mắt lại, cảm thấy hết sức khó hiểu vì hành vi khác thường của Khanh Tuần.

Tiếng cửa khoang thuyền bị đẩy ra, không có tiếng bước chân, nhưng nàng biết

có người đã đến sau lưng mình, chẳng cần ngoảnh đầu lại, dựa vào cảm

giác nhạy bén nàng cũng biết đó là ai. Chỉ là nàng không ngờ được khoảnh khắc tiếp sau đó mình lại bị hắn bế thốc lên, đi thẳng về phía giường.

Nàng sợ đến giật nảy mình, ánh mắt bất giác dừng lại trên khuôn mặt của

Khanh Tuần lúc này vừa thay một bộ đồ màu trắng. Trên khuôn mặt đó không còn vẻ giận dữ như lúc ban đầu, mà hồi phục nét hờ hững ngày xưa, nhưng đôi mắt màu nâu nhạt của hắn lại nhìn đăm đăm vào mắt nàng, khiến nàng

không thể rời đi được.

“Này, chàng mau nói, bắt ta đến đây là có mục đích gì?” Thu lại tâm trạng tiêu cực trong lòng, Diệm Nương tiện

dịp ôm luôn lấy cổ hắn, rồi bắt đầu làm nũng với dáng vẻ giống như ngày

xưa.

Hắn vốn ghét nhất trò này của nàng, có lẽ sẽ lập tức vứt

nàng xuống đất. Thực hoài niệm biết mấy, hoài niệm vẻ khinh miệt của hắn năm xưa, như thế ít nhất cũng chứng minh rằng đôi mắt hắn vẫn còn nhìn

thấy nàng.

Không đáp lại, Khanh Tuần nhẹ nhàng đặt nàng xuống

giường, đang định đứng thẳng người dậy, chợt lại phát giác đôi tay nàng

vẫn ôm chặt lấy cổ mình không hề có ý định buông ra. Hắn hờ hừng nhìn

vào mắt nàng, chờ nàng lên tiếng.

“Chàng không trả lời ta, đừng

hòng ta buông chàng.” Diệm Nương cười tươi rạng rỡ nói. Trước đây nàng

luôn làm như vậy để cưỡng ép hắn phải lên tiếng nói chuyện, không ngờ

bây giờ vẫn còn cơ hội này.

Một nụ cười như có như không thoáng

hiện trên bờ môi Khanh Tuần, hắn đột nhiên bế Diệm Nương dậy, rồi xoay

người ngồi luôn xuống giường, còn Diệm Nương thì được hắn ôm vào lòng.

Ấy! Diệm Nương quả thực đã giật nảy mình, không kìm được đưa tay dụi mắt

mấy cái, là nàng hoa mắt rồi, hay là đang nằm mơ? Nàng có thể nghĩ ra vô số khả năng, nhưng cũng không ngờ được Khanh Tuần sẽ có phản ứng thế

này. Hắn, có phải đã bị bệnh rồi không? Nàng đưa bàn tay thon ra, đặt

lên trán Khanh Tuần.

Khanh Tuần nhìn nàng, đột nhiên ôm chặt lấy nàng cất tiếng cười vang. Tiếng cười ấy tuy khàn khàn khó nghe, nhưng

lại tràn ngập sự hân hoan thỏa mãn, tựa như vừa gặp được chuyện khiến

người ta vui vẻ nhất trên đời.

Nép sát vào thân thể Khanh Tuần,

cảm nhận sự rung động chưa từng xuất hiện trong vòm ngực hắn, Diệm Nương đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Nhất định là bệnh của

nàng còn chưa khỏi, hơn nữa còn đang có khuynh hướng nặng thêm.

Tiếng cười dần dừng lại, Khanh Tuần đột nhiên đưa tay cởi giày cho Diệm

Nương. Trong ánh mắt hồ nghi của nàng, hắn dùng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy gót chân nõn nà đó, âu yếm vuốt ve: “Ta vẫn thích bộ dạn