Pair of Vintage Old School Fru
Diễm Tình Tam Quốc

Diễm Tình Tam Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322003

Bình chọn: 9.00/10/200 lượt.

êu đến thế?

Mà kỳ diệu nhất là sau khi hắn vứt bỏ liêm sỉ, giả mộng lừa gạt, đem

thiên hạ hồn nhiên không tỳ vết này trở thành người của hắn, vĩnh viễn

để hắn độc chiếm sự lạnh lùng giả dối để che giấu bản tính ngây thơ,

thiện lương.

Quản Tam Quốc cảm thấy hạnh phúc bao phủ quanh hắn, đắm chìm trong đó làm cho hắn dù có bao nhiêu từ cũng không thể diễn tả hết ý.

Tựa như trước mắt.

Nghe một chút, nàng thế nhưng nghĩ đến hắn mới có thể đổi ý?

“Ta không có.” Hắn nói.

Tuy rằng đối với nàng trong tình thế bắt buộc làm hắn phải từ bỏ một

ít nguyên tắc nhưng dù sao làm việc không từ thủ đoạn cũng không phải là tác phong của hắn từ trước tới giờ, cho nên hắn vẫn cảm thấy hơi thẹn

trong lòng.

Cho nên, chỉ thấy hắn hai mà trắng nõn lại phiếm hồng, đã muốn bắt

đầu thói quen phẫn trư ăn lão hổ, Quản Tam Quốc kiên định nói “ ta sẽ

không đổi ý”

Quản Tam Quốc chỉ biết là nên giả vờ vô tội, nhưng hắn hoàn toàn

không biết, bộ dáng của hắn như vậy trong mắt Diễm Quan Nhân là dụ người phạm tội.

Ít nhất nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, Diễm Quan Nhân trong lòng xao động, ẩn ẩn cảm giác tức giận.

Trường hợp, thời cơ cũng không đúng!

Nếu không đang ở đại hội võ lâm đáng ghét này, nàng có thể kéo hắn

vào phòng, tựa như mấy ngày nay, có thể da thịt thân cận lại tùy tâm sở

dục đối với hắn cắn, lại cắn…

Đáng giận!

“Nhanh chút giải quyết việc này đi.” Diễm Quan Nhân quả quyết nói, ngữ khí chi chuyên chế, cao ngạo như một nữ vương.

Ý niệm muốn “khi dễ” hắn một lần nữa cực kỳ mãnh liệt, làm cho ngữ

khí của nàng càng thêm lạnh “ người nọ nói đã đủ lâu, nên chấm dứt trò

khôi hài này”

Quản Tam Quốc theo lời nàng nhìn lại, nhịn không được muốn cười.

Cái gọi là ngươi kia chính là nói người đang phát biểu, ý tứ là nói

lời dạo đầu về việc tổ chức đại hội võ lâm, cũng chính là minh chủ võ

lâm đó sao?

Tuy rằng theo lý nên dành cho minh chủ võ lâm chút mặt mũi, nhưng nếu nữ vương của hắn đã ra lệnh, cho dù là minh chủ võ lâm cũng chỉ có thể

để sang một bên.

Là gia thần trung thành nhất của nàng, Quản Tam Quốc đứng lên…

Chu Sùng Minh trơ mắt nhìn tên tiểu bối kia như đứng ngồi không yên,

khi hắn mới nói được một nửa, còn chưa hoàn toàn giải thích lý do tổ

chức đại hội võ lâm thì tên tiểu bối kia đã đứng dậy.

“Thật xin lỗi, Chu minh chủ, xin cho vãn bối nói vài lời”, Quản Tam

Quốc lên tiếng đồng thời ung dung bước lên trước, chắp tay hành lễ, sau

lại tiếp “ Phồn Hoa lệnh liên quan tới sự tình trọng đại, ta tin tưởng

mọi người đều nóng lòng muốn biết minh chủ có tin tức gì, sao lại xác

định nó sắp tái hiện trên giang hồ?”

Chu Sùng Minh thần sắc trấn định,lời nói ngắn gọi lại lễ độ nhưng hắn biết ẩn ý thực sự là hãy bớt nói lời dư thừa đi.

Quả nhiên, lời vừa dứt trong sân đã vang lên tiếng xôn xao, thì thầm

to nhỏ, không ít người cũng phụ họa “ đúng vậy, nữ nhân giang hồ sao lại đế ý tới lễ nghi phiền phức, vẫn nên nói tới trọng điểm đi”

Chu Sùng Minh tất nhiên là cảm thấy bị xúc phạm, nhưng thân phận, địa vị làm cho hắn không thể phác tác, huống hồ nghĩ tới cảnh chút nữa sẽ

đánh cho thằng nhãi này thất bại thảm hại, cảm giác khoái hoạt kia làm

cho hắn kiềm chế được lửa giận

Muốn nói trọng điểm sao?

Chu Sùng Minh trong lòng cười lạnh, quyết định tỏ vẻ biết nghe lời

phải, đem tên trẻ tuổi đáng ghét kia đẩy vào vực sâu thân bại danh liệt

trước thời hạn cũng được.

CHắp hai tay, hắn mới miệng “ Quản thiếu hiệp..”

“A”, Quản Tam Quốc đột nhiên kinh hô, phi thường hợp thời cắt ngang

lời của Chu Sùng Minh, vẻ mặt vô tội nói “ ta vừa rồi quên nói, căn cứ

vào tin tình báo mà Cảnh Quản tiêu cục thu được thì hình như Chu minh

chủ đã tinh lầm tiểu nhân, cho rằng ta lấy được Phồn Hoa lệnh rồi huyết

tẩy giang hồ cho nên giả đò tổ chức đại hội võ lâm, kỳ thực là muốn làm

cho mọi người vì lo lắng chuyện này mà trong đại hội đối phó ta”

Lời vừa dứt, toàn hội trường ồ lên.

Chu Sùng Minh không dự đoán được tên hậu bối làm người ta chán ghét

lại trực tiếp vạch trần con bài tẩy của hắn, trong nháy mắt muốn phản

ứng lại nhưng dù sao là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, biểu

tình đó nháy mắt đã biến mất.

“Quản thiếu hiệp lời nói như vậy thật ra cũng thẳng thắng”, bày ra

dáng vẻ uy nghiêm của minh chủ võ lâm, Chu Sùng Minh trầm giọng hỏi “

không biết Quản thiếu hiệp muốn thế nào? cầm lệnh bài ác độc này sẽ làm

gì với huynh đệ trong giang hồ?”

Đối mặt với những tiếng bình luận nổi lên như ong vỡ tổ, Quản Tam

Quốc quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, bày ra vẻ vô tội như trước

“Tiền bối nói sai rồi”, hắn tâm bình khí tĩnh nói “ nếu vãn bối thực

có được lệnh bài kia, lại có ý gây rối không cần phải lo lắng cho tình

thế hiện tại, còn cần đến tham dự đại hội này sao?”

Chiêu phẫn trư ăn lão hổ này là sở trường của hắn, hiện tại trải qua

quá trình không từ thủ đoạn để lừa gạt người trân ái trong lòng, công

lực càng tăng tiến hơn trước nhiều, đã đạt tới bực thượng thừa.

Rõ ràng là hắn đã làm đúng, một số nhân sĩ võ lâm vốn nóng tính đã

muốn hành động nhưng nhìn thấy gương mặt trẻ con lại mang biểu tình