XtGem Forum catalog
Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323001

Bình chọn: 8.00/10/300 lượt.

người lại, chưa

kịp nói tiếng nào thì…

-Lại quên đem khăn choàng rồi! Cái tật quên trước quên sau nhắc hoài không bỏ… Mặc không đủ ấm là sẽ bị cảm ngay đó, biết không?

Thầy vừa nói vừa quấn chiếc khăn len của mình vào cổ tôi hai vòng

chắc chắn. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn tôi chầm chầm… ngượng

chết đi được. Không biết phải làm sao tôi lắp bắp nói:

-Ơ… a… dạ cảm ơn thầy!

Để cứu rối cho tôi Mạn Mạn nhanh nhẩu xen vào

-Tuyệt quá! Thầy rành Sử ghê hen… Sao thầy không dạy luôn môn Sử hả thầy?

Thầy nhìn bạn tôi nở một nụ cười tươi như hoa (mỗi lần được khen cái gì là ổng cười vậy đó!!?)

-Ồ! Dạy sử sao lý thú bằng môn Toán… với lại tôi không thích nhìn học trò nằm ngủ trong giờ của mình. Thôi ba em tiếp tục học đi nhé. Thầy đi đây!

Thầy Luật luôn luôn là như thế: xuất hiện bất thình linh như bóng ma

rồi biến mất nhanh như tia chớp!? Tôi đã quá quen với cái kiểu chợt đến

chợt đi này rồi nên cũng chẳng mấy bận tâm, tiếp tục đọc sách. Nhưng Mỹ

Lạc thì ngồi ngây ra, mắt mơ màng nhìn về phía cửa sổ – nơi có thể trông thấy bóng thầy đang bước đi trên hành lang.

-Ước gì tớ cũng được như cậu… làm em gái cưng của thầy!

Tôi ngước lên nhìn cô bạn và cười xòa

-Muốn giành anh hai của tớ à? Đừng hòng!

Mỹ Lạc cười lém lĩnh và chồm người sang chổ tôi hỏi nhỏ

-Thầy Luật có bạn gái chưa?

Tôi lắc đầu

-Chưa! Cỡ như ổng thì ai mà dám rớ… đó là một người thích bắt nạt con gái và… hay cốc đầu tớ nữa!

Mạn Mạn nghe vậy cũng kéo ghế lại gần tham gia:

-Thật á… tớ thấy thầy hiền lắm mà!

Tôi nghe vậy bật cười

-Chớ để vẻ bề ngoài làm phán đoán của cậu bị nhầm lẫn!

Mỹ Lạc nhún vai:

-Dù thế nào thì tớ vẫn thấy thầy ấy dễ thương… Ghen tị với cậu lắm nhé! Có một ông anh handsome như diễn viên ấy!

Tôi thích thú cười tít mắt. Qủa là anh trai tôi có một gương mặt rất

điển trai, vóc dáng lại mạnh mẽ, cao ráo. Với các nữ sinh thì anh ấy

luôn là một “anh thầy” chuẩn không cần chỉnh. Mỗi khi tôi làm sai bài

hay bị điểm kém thì y như rằng tôi bị anh cốc cho một cái thật đau trong khi đối với những học sinh khác anh luôn cười dịu dàng và bảo:

-Không ai có thể giỏi toàn diện được. Nếu làm được tất cả các bài tập thì người ta đi học làm gì nữa… Thôi, cố gắng học chăm chỉ hơn, thầy

tin là em sẽ tiến bộ hơn vào lần sau!

Đó! Bất công thế đó…

Tôi giả vờ tiếp tục đọc sách nhưng đầu óc thì bận nhớ lại những

chuyện đã qua… Đã 5 năm từ ngày mẹ tôi qua đời. Tôi và anh Luật chuyển

nhà đến thị trấn nhỏ này. Anh trở thành giáo viên dạy toán còn tôi thì

đi học tại ngôi trường anh đang làm việc. Cuộc sống bắt đầu một nhịp

điệu mới…

Tôi quen dần với những bữa sáng ngon lành với một cốc sữa mà anh luôn chuẩn bị sẵn chờ tôi thức dậy… quen được cùng anh đến trường mỗi buổi

sớm và về nhà khi chiều muộn… quen những buổi tối ôm tập sách sang phòng anh để được phụ đạo những môn còn yếu…

Anh trai tôi là một người không thích nói nhiều nhưng lại sẵn sàng

dành hàng giờ giảng giải về một phép toán phức tạp, một sự kiện lịch sử

hay một vấn đề thuộc phạm trù triết lý sâu xa…

Anh cũng là một người anh rất yêu chiều em gái! Nhớ năm học lớp 6,

tôi tham gia đội văn nghệ của trường và muốn mặc bộ váy đẹp nhất trong

đêm biểu diễn. Thế là anh tặng tôi một chiếc đầm xòe màu trắng cực xinh

mà không hề than vãn rằng nó đã làm anh mất toi một tháng lương!? (tôi

biết vì cái giá vẫn còn nguyên trên mạc áo) Rồi tôi chỉ cho anh xem bức

tranh tôi vẽ ngôi nhà trong mơ với khu vườn treo đầy dây leo xanh tốt và một chiếc cổng rào cao lớn uy nghiêm. Thế là anh hứa sẽ cho tôi một căn nhà như vậy. Đến nay đã bốn năm tôi sống trong ngôi nhà đẹp nhất ở thị

trấn-căn nhà biến ra từ bức vẽ! Tôi không tài nào hiểu được anh xoay xở

thế nào với đồng lương giáo viên ít ỏi để chi trả đầy đủ mọi khoản sinh

hoạt hàng tháng lẫn những nhu cầu đôi lúc “quá đáng” của tôi… Ngẫm lại

từ trước đến giờ tôi chưa hề bị thiếu tốn điều gì. Có lúc tôi cũng tò mò hỏi anh về vấn đề này và anh luôn đáp lại bằng một câu ngắn gọn, xúc

tích đến không ăn nhập vào đâu:

-Ưu điểm lớn nhất của loài kiến ngoài tính cộng đồng còn nằm ở khả

năng vác lên mình một vật có khối lượng nặng hơn cơ thể nhiều lần.

Nói về mảng tâm lý thì anh trai tôi là số một! Anh luôn tìm ra cách

biến những chuyện phức tạp khó nói thành ra đơn giản, dễ diễn đạt. Nhiều người cho rằng khó khăn lớn nhất của một bé gái không có mẹ là giai

đoạn trưởng thành của nó. Vào sinh nhật thứ 12 của tôi anh đã tặng một

món quà đặc biệt. Đó là những quyển sách nói về tâm sinh lý của nữ giới

tuổi dậy thì, những quyển cẩm nang hướng dẫn các bạn nữ đối diện với

những sự thay đổi của cơ thể và cách tự chăm sóc bản thân khi bước vào

giai đoạn trưởng thành… Anh đã cho tôi một nền tảng vững chắc để sẵn

sàng trở thành một thiếu nữ bình thường như bao người khác. Với phương

pháp đơn giản này anh đã hoàn thành vai trò của người mẹ một cách xuất

sắc mà không làm tôi thấy lo lắng hay ngại ngùng!

Xét về tuổi tác thì anh hơn tôi đến 14 tuồi. Năm mẹ mất thì anh tròn

25 trong khi tôi còn là một con nhóc tiểu học. Nhẩm tính r