
g? Diệp Thanh Hồng không khỏi
cảm thấy có một tia thương cảm.
“Mấy
lần muốn vào Long Nguyên xem thử một chút, kết quả là thiếu chút nữa mất mạng
mà vẫn chẳng vào được, khụ khụ...” Diệm Nương mỉm cười chuyên chủ đề câu chuyện, không muốn Diệp
Thanh Hồng lo lắng quá: “Không ngờ lần này lại vào được dễ dàng như thế, vận mệnh
đúng là biết trêu ngươi.”
Long
Nguyên là một quần thể kiến trúc nằm ở phía tây bắc kinh thành, quy mô to lớn,
phòng bị nghiêm mật, quả thực chẳng thua kém gì hoàng cung, cho nên Diệm Nương
mới nói như vậy. Năm xưa Phó Hân Thần ngang tàng cuồng ngạo, cho người xây dựng
rầm rộ ở đây mà chẳng e ngại gì triều đình, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã xây dựng xong Long
Nguyên uy chấn võ lâm. Bên trong đó cao thủ như mây,
kỳ nhân dị sĩ nhiều không đếm xuể, thực đã
trở thành nơi tề tựu của các bậc
tinh anh trong võ lâm. Nhưng chỉ có vài người ít ỏi mới biết được, sở dĩ Phó Hân Thần có thể không hề
kiêng kỵ gì như vậy là vì trong người chàng còn có huyết thống của hoàng thất.
Có điều, việc chàng được sinh ra như thế nào cho đến nay vẫn còn nằm trong vòng
bí mật, chẳng có ai tỏ tường.
Kết thúc
Long Nguyên chủ tục huyền, đây quả
thực không phải một chuyện nhỏ. Người đến tham gia hôn lễ đều là hạng có bối
cảnh và lai lịch ghê gớm vô cùng. Có lẽ cũng chính vì như thếtrong đại sảnh cử
hành hôn lễ tuy cực kỳ náo nhiệt nhưng lại không có hiện tượng hỗn loạn ồn ào.
“Nhị
bái cao đường...” Người chủ trì nghi lễ hô lớn. Tuy cả hai đều không có cao
đường để bái, nhưng nghi lễ dù gì cũng không thể bỏ được, vẫn cứ phải làm bộ một
chút.
“Chậm
đã!” Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, cắt ngang việc quỳ bái của hai
người, toàn đại sảnh lập tức chìm vào im lặng.
Tất cả
đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một hán tử áo xám cao gầy mặt mũi xấu xí
đang đứng bên ngoài, thần sắc âm trầm, không phải Khanh Tuần thì còn ai?
.
Đưa tay
ngăn cản các hộ vệ đang định bước tới, Phó Hân Thần nắm chặt lấy tay cô gái bên cạnh mình.
Một trong
các vị chủ sự là Quan Nhất Tri lên tiếng: “Nếu Khanh công tử đến để tham gia hôn lễ vậy thì xin ngồi xuống, đợi sau
khi chủ thượng của ta hoàn thành đại lễ xong sẽ tới nói chuyện với công tử.”
Thân phận của Quan Nhất Tri vang rền trong võ lâm, hoàn toàn không kém gì Cô
Sát, lời này vừa nói ra đã tỏ rõ uy nghiêm.
Dù là
ai cũng đều biết rõ, nếu lúc này Khanh Tuần còn không biết điều, ắt sẽ chẳng có
kết cục gì hay cả.
Nhưng
Khanh Tuần lại chẳng thèm để ý đến Quan Nhất Tri, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm
vào Phó Hân Thần, hờ hững nói: “Ngươi đã phản bội Tịnh Nhi. Ta sẽ giết cô ta.”
Câu nói phía sau của gã là nhằm vào Diệp Thanh Hồng.
Trong
đôi mắt vốn điềm đạm của Phó Hân Thần chiếu ra những tia sáng rực, nhưng khuôn mặt vẫn
mang theo nét cười:“Phó mỗ đã nhường nhịn các hạ rất nhiều lần, các hạ thật sự
cho rằng Phó mỗ sợ sao? Nô Nhi là thê tử của Phó mỗ, các hạ nghĩ các hạ có thể
động vào nàng được ư?” lần trước gã thiếu chút nữa đã giết
Nô Nhi, chàng
còn chưa đi tìm gã tính toán, vậy mà bây giờ gã lại dám tìm đến cửa.
“Bất kể thế nào, ta đều sẽ giết cô ta.”
Khuôn mặt Khanh Tuần vẫn hờ hững như thường nhưng lời còn chưa dứt, mấy tía
sáng màu lam đã bắn thẳng về phía Diệp Thanh Hồng.
“To
gan!”
“Muốn
chết!”
“Bỉ ổi!”
Trong
tiếng quát lớn, mấy bóng người đồng thời lao nhanh về phía Khanh Tuần. Ống tay
áo Phó Hân Thần vung nhẹ mấy cái, chỉ nghe “phập phập” mấy tiếng vang lên, trên
xà nhà cột nhà đã có mấy thanh phi đao cắm vào, thân đao lấp lánh ánh sáng xanh
lam, vừa nhìn là biết có tẩm kịch độc. Khi chàng ngoảnh đầu lại, Diệp Thanh
Hồng đã gỡ khăn trùm đầu ra, nhìn chàng bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, khuôn
mặt không hề có vẻ
gì là lo lắng.
Phía
bên kia, Diệp Hiệp, Quan Nhất Tri cùng với một namnhân tóc bạc đang vây đánh Khanh
Tuần dữ dội. Bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của Phó Hân Thần, vậy mà lại bị người ta quấy
rối, cho nên ba người chẳng để ý gì tới quy củ giang hồ, cũng chẳng sợ bị ai
nói luyên thuyên, chỉ mong có thể bắt được Khanh Tuần trong thời gian ngắn,
tránh hôn lễ trở nên rốiloạn.
Đôi mắt
xinh đẹp của Diệp Thanh Hồng liếc nhìn về phía Diệm Nương đang ngồi giữa đám người. Qua một tháng chữa trị, nội
thương của nàng gần như đã khỏi hoàn toàn, nhưng một thân võ công coi như bị phế, có điều nàng chẳng hề để tâm. Ấy thế mà lúc này trên khuôn mặt nàng lại có hiện lên vẻlo
lắng không tài nào che giấu, thì ra nàng vẫn
không cách nàodứt bỏ tình
cảm được.
“Phó
Hân Thần, bảo bọn họ đừng đánh nữa, Diệm Nương đang rất lo lắng đấy!” Nàng khẽ kéo áo Phó Hân Thần, dịu dàng nói.
Phó Hân
Thần hơi ngẩn ra, đang định lên tiếng bảo mấy người kia dừng lại, chợt lại thấy Diệm Nương đứng dậy chậm rãi
bước ra ngoài cửa lớn. Nam tử tóc trắng kia đột
ngột lùi ra khỏi vòng chiến,
bước tới đỡ lấy
nàng, khuôn mặt toát lên một vẻ vô cùng thương yêu.
“Cha, đừng
đánh nữa!” Diệp Thanh Hồng chợt kêu lên.
Tất cả
mọi người đều ngây ra, duy có Diệp Hiệp là toàn thân chấn động, đột ngột dừng
lại không để ý tới