
ải chấp nhận cuộc sống này, ai bảo ngày xưa em cố sống cố chết lấy anh? Ai từng nói: Chỉ cần được ở bên nhau là đủ rồi nào, là em nói dóc đúng không?
Điền Ca những tưởng Lý Dương sẽ nhẫn nại dỗ dành cô như lần trước, hễ anh nói mấy lời dịu dàng, đường mật thì bao nhiêu nỗi tức giận, ấm ức trong lòng cô đều tiêu tan hết; thế mà, hôm nay anh lại quay sang đấu khẩu, làm cô càng thêm tức, chẳng thèm lựa lời:
- Hồi đó mắt em bị mù, không biết rằng anh chỉ là kẻ nói khoác, mơ mộng viển vông, kết quả là ngay cả chức quản lý kế toán xoàng nhất cũng chẳng với tới được, đầu tư cổ phiếu thì thâm hụt, đầu tư vàng thì lỗ vốn, thử nói anh làm được gì? Em khinh loại người nói như rồng leo làm như mèo mửa, anh thử nhìn thiên hạ xung quanh xem, có ai không sống tốt hơn anh không?
- Anh chẳng qua chỉ là một nhân viên kế toán bình thường, đời này anh chỉ được có thế thôi, không có khả năng thăng quan phát tài, em sống được thì sống, không sống được thì chia tay, không ai buộc xích vào chân em, còn em quyết định ở lại đây sống cùng anh thì đừng hi vọng hưởng vinh hoa phú quý gì!
Lý Dương vớ chìa khóa xe, xô cửa đi ra.
Điền Ca đang buồn não ruột, chợt tiếng điện thoại bàn làm cô giật bắn cả mình.
3
Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói đặc chất vùng Hà Nam:
- Alô!
- Dạ, cháu nghe đây.
- Lý Dương có nhà không?
- Anh ấy không có ở nhà ạ.
- Cháu là vợ của Lý Dương đấy à?
- Vâng ạ.
- Ta là chú ba đây.
- Lý Dương không có ở nhà đâu ạ. - Điền Ca nhắc lại một lần nữa.
- Nó không có ở nhà cũng không sao, cháu chuyển lời là được rồi. Lần trước chú đã nói với nó về chuyện làm ăn của chú, cháu hỏi nó suy nghĩ thế nào? Không cần nhiều đâu, những người có thể mượn, chú đều hỏi mượn rồi nhưng chưa đủ, phải nghĩ cách tìm người góp vốn. Vụ đỗ xanh này, khi nào thu được tiền về thì sẽ trả cho các cháu. Bảo nó không phải lo lắng gì hết, bây giờ đỗ xanh rất được giá, chú tích được hơn mười tấn rồi, trong tay chúng ta có đỗ thì sợ gì chứ?
“Danh tiếng” của chú ba Điền Ca từng nghe qua. Chú Lý Dương gần năm mươi tuổi mà đã ly hôn hai lần vì mải chơi bời lông nhông, không chịu làm ăn tử tế, trước khi lấy vợ thì ăn bám bố mẹ, đến khi có gia đình thì lại ăn bám vợ. Hai năm trước, chú ba buôn bán nhỏ ở thị trấn được ba tháng, vừa mới ly hôn với một người vợ ở nông thôn chưa được bao lâu thì lại cưa kéo được cô vợ trẻ ở thị trấn, hai người góp gạo thổi cơm chung một thời gian rồi tuyên bố làm đám cưới. Dù sao kết hôn lần ba cũng là kết hôn, chú tìm Lý Dương mượn tiền, lấy lý do là: “Chú không có tiền nên không muốn phô trương, chỉ làm đơn giản mấy mâm cỗ để bà con lối xóm khỏi cười chê nhà họ Lý chúng ta kém cỏi. Chú ruột của cháu gặp chuyện lớn mà họ hàng thân thích chả có một ai chịu giúp, bằng không chú cũng không gọi điện nhờ vả cháu trai đang ở xa thế đâu...”.
Chú hỏi mượn sáu nghìn tệ, Lý Dương gửi ba nghìn tệ, thế mà số tiền đó cũng mất hút, chẳng thấy trả lại. Cuối cùng cuộc hôn nhân đó cũng sớm kết thúc, không biết vì đâu cô vợ trẻ lại rời bỏ chú ba.
Còn chuyện buôn đỗ xanh thì Điền Ca không rõ đầu cua tai nheo thế nào. Dạo trước chú ba gọi điện nói chuyện này với Lý Dương tha thiết mời anh giúp đỡ, hứa hẹn lời lãi chia đôi. Lý Dương không muốn làm ăn với chú nhưng chú cứ lằng nhằng gọi đến mấy lần. Chú gọi hai lần, Lý Dương đều bận họp, không nghe máy, thế rồi chú chọn đúng ngày cuối tuần gọi thẳng vào điện thoại cố định ở nhà.
Ông chú vô lại này thật là, số tiền lần trước còn chưa trả thế mà giờ còn nói không biết ngượng mồm? Điền Ca vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu được, những người ở quê Lý Dương, ngoài chuyện xây nhà, kết hôn và làm ăn buôn bán ra thì có lúc nào nhớ tới anh không, có gọi điện hỏi thăm anh sống thế nào, lần nào gọi điện cũng đòi anh giúp đỡ, mượn tiền... Điền Ca tức lộn ruột.
Cô chỉ nói gọn lỏn:
- Cháu sẽ chuyển lời tới Lý Dương. - Rồi không đợi đối phương đáp lại, cô cúp ngay máy.
Điền Ca hậm hực ngồi trên ghế sofa. Chả hiểu ông trời run rủi thế nào, cô lại có ý nghĩ kiểm tra tài khoản của Lý Dương. Cô vào tài khoản ngân hàng China Merchants mà anh hay dùng, bất ngờ tra ra một giao dịch chuyển khoản năm trăm tệ tới huyện x tỉnh Hà Nam, người nhận là Tiêu xx, tên một người phụ nữ, cùng họ với mẹ chồng. Xem thời gian, cô chợt nhớ ra, dạo trước dì của anh gọi điện tới mượn tiền. Lúc đó cô đề nghị cho dì năm trăm tệ tiền mừng