
và bệnh nhân nên cô đối xử rất tốt, rất nhã nhặn, rất thân thiện với bà, có thể chịu đựng những điều cô không thích, thậm chí cả thói quen đáng ghét của bà, vì cô nghĩ chỉ phải chịu đựng bà trong một khoảng thời gian ngắn, lại được báo đáp hậu hĩnh. Hơn nữa thái độ làm việc cần cù của Lệ Sảnh trong vai trò một cô y tá trưởng tốt nhằm mục đích để được cơ quan bình chọn là nhân viên tiên tiến, mẫu mực. Cô không chỉ diễn tốt vai diễn này mà còn phải diễn xuất sắc để cho người ta tâm phục khẩu phục. Khi ở bệnh viện, cô đóng vai một nhân vật hoàn hảo nên lúc nào cũng phải đeo mặt nạ. Còn khi trở về cuộc sống gia đình, Lệ Sảnh không còn sức để diễn kịch nữa. Sống chung một nhà với mẹ chồng thì bản chất thật trong con người cô dần dần được bộc lộ. Nếu không có Tông Nguyên thì bà Quyên là ai chứ? Một người dưng qua đường, chẳng liên quan gì đến cô. Vì chồng, Lệ Sảnh không thể không nhân nhượng bà. Cô vừa nhẫn nhịn vừa căm hận, cứ tiếp tục nhẫn nhịn như thế thì sớm muộn gì tình yêu và sự dịu dàng cũng bị lụi tàn mà thôi. Áp lực công việc và tinh thần sa sút khiến cô đôi lúc không làm chủ được bản thân hoặc cư xử không đúng mực; thêm vào đó, chuyện hộp quà như một giọt nước làm tràn ly khiến Lệ Sảnh không thể chịu đựng thêm được nữa.
4
Ban đầu, bà Quyên rất quý Lệ Sảnh, bà luôn đặt mình vào vị trí của các con để suy nghĩ cho chúng, bà chỉ lo vì chút bất cẩn của mình mà con cái thêm phiền hà này nọ. Nhưng không hiểu vì sao, giữa mẹ chồng và con dâu vẫn có những chỗ không vừa ý nhau; chẳng hạn những lúc Tông Nguyên vắng nhà, Lệ Sảnh tỏ ra khá quan tâm, dành thời gian trò chuyện cùng bà.
- Mẹ, vợ chồng con rất vui vì đón được mẹ lên đây. Chúng con muốn để mẹ được hưởng phúc tuổi già nhưng hằng ngày chúng con đều phải đi làm, mẹ ở nhà một mình có cảm thấy trống trải không? Ở Tế Nam còn có bà con họ hàng tới lui, giờ sống cảnh tù túng, xung quanh không có người quen cũng không có chị em gái rủ rỉ tâm sự, mẹ có quen không?
Nghe Lệ Sảnh hỏi han ân cần, bà Quyên rất cảm động. Bà nói thật lòng:
- Chỉ cần con và Tông Nguyên vui thì mẹ thế nào cũng được mà. Hằng ngày được nhìn thấy các con yêu thương, hòa thuận với nhau, cho dù không có ai nói chuyện với mẹ, mẹ cũng vui rồi.
- Tông Nguyên không biết làm thế nào để tận hiếu với mẹ, ngày lại ngày cứ nhốt mẹ trong nhà giống như vật nuôi ấy, mẹ thoải mái không?
Lệ Sảnh nói những lời kỳ cục làm bà Quyên nghe không lọt lỗ tai, thế mà bà vẫn nghĩ tốt về cô, có lẽ con dâu không có ác ý gì đâu, chỉ là cách nói của nó hơi thẳng thắn mà thôi. Bà mỉm cười:
- Lệ Sảnh, con đừng lo, nếu không thoải mái, mẹ sẽ nói với các con, mẹ sẽ tụ ra ngoài đi dạo.
- Thế thì được. Ôi! Con chỉ e một mình mẹ cô quạnh thôi.
- Cái đó thì con khỏi phải lo, ở quê mẹ cũng sống một mình nên quen rồi, bây giờ còn có các con ở bên nữa mà. Thực ra, trước đây mẹ đã nghĩ đến hoàn cảnh này rồi. Nếu con có thai để mẹ sớm có cháu ẵm, cháu gái cũng được, không phải nhà mình càng vui hơn sao? Mẹ làm gì có thời gian rảnh rỗi mà cảm thấy cô đơn, trống trải nữa.
Đây là lần đầu tiên bà Quyên đề cập đến chuyện con cái với Lệ Sảnh. Khi đó, bà vẫn có những ấn tượng tốt đẹp về con dâu.
Không ngờ Lệ Sảnh lại dội cho bà một gáo nước lạnh:
- Mẹ, mẹ rất muốn bế cháu à?
- Ừ, mẹ rất muốn.
- Rất rất muốn?
- Đúng là như thế đấy.
- Nuôi trẻ con vất vả lắm, nếu mẹ mệt thì làm thế nào? Hơn nữa Tông Nguyên hiếu thảo như vậy, anh ấy sao nỡ để mẹ vất vả chứ?
- Ôi dào, nuôi trẻ con thì vất vả gì chứ? Chăm cháu của mình, dẫu mệt đến mấy cũng vui! Tuổi của con và Tông Nguyên cũng không còn trẻ nữa, hai đứa phải sớm nghĩ đến chuyện này. Đây là chuyện quan trọng, không thể trì hoãn được con ạ, nhất là đối với phụ nữ.
- Vậy ạ? E là tạm thời chúng con không thể làm hai lòng mẹ. - Lệ Sảnh cười khẩy, - Mẹ thích có cháu nhưng cháu phải do con sinh ra, đúng không ạ? Mẹ muốn trông cháu cho con, vậy mẹ cũng phải xem con có bằng lòng cho mẹ trông cháu hay không đã chứ? Hiện tại con chưa có ý định khuấy động cuộc sống gia đình. Không riêng gì con, Tông Nguyên cũng chưa chuẩn bị chuyện này. Thị trường chứng khoán đang trong tình trạng ảm đạm, nửa năm nay, cổ phiếu của quỹ đầu tư liên tục xuống giá, áp lực công việc của Tông Nguyên rất lớn, mẹ không thấy anh ấy hút thuốc nhiều hơn trước sao? Cho nên chúng con không thể sinh cháu, mẹ chờ đợi vô ích