
ợc mật khẩu. Trong folder này có một file ghi chép linh tinh, thu hút sự chú ý của Tích Tích.
Sự thật khớp với phán đoán của Trương Duệ. File ghi chép linh tinh quả nhiên là nhật ký điện tử, nối tiếp cuốn sổ nhật ký Xuân Phong đã viết. Lần theo trình tự thời gian, Tích Tích dán mắt vào đoạn nhật ký mới nhất:
Hôm nay, tôi mượn Lý Dương hai mươi vạn tệ để giúp đỡ một người bạn cũ chữa bệnh. Tôi nhận tiền mặt rồi gửi ngay trong ngày. Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, để tránh những rắc rối không cần thiết tôi không kể chuyện này cho Tích Tích biết. Cổ phiếu của tôi đã bị tạm ngừng giao dịch, hai tuần nữa mở lại giao dịch, tôi sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền. Lý Dương là người anh em tốt.
Về thời gian, hoàn toàn trùng khớp với những gì Lý Dương nói.
Trương Duệ thở một hơi dài, im lặng một lúc lâu.
Tuy Tích Tích không xác định được người “bạn cũ” đó là ai, nhưng cô đã chứng thực đích xác Xuân Phong có khoản nợ kia, cho nên cô nghĩ rằng mình không thể kéo dài nợ nần thêm một phút nào nữa.
Tích Tích nói lại sự việc với bố mẹ chồng. Bố chồng nói:
- Thiếu nợ thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên. Con hãy mau chóng trả tiền cho Lý Dương, sớm ngày nào hay ngày ấy. Con có thiếu tiền không? Chỗ bố mẹ cũng có tiền đấy, cả nhà mình cùng góp lại.
Tích Tích lắc đầu:
- Không cần đâu bố ạ.
Mẹ chồng nói:
- Lý Dương gặp nhà ta coi như là số cậu ấy may mắn, chứ là nhà khác, họ chẳng trả lại tiền đâu, hoặc là người vợ khác thì cũng xóa sạch dấu vết đi, vậy thì Lý Dương biết tìm ai nói rõ phải trái? Bây giờ ít người có lương tâm lắm, tôi thực sự không nhìn lầm Tích Tích...
Tích Tích nghĩ bụng, con người Lý Dương cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm là quá thật thà. Chuyện này mà rơi vào tay người khác, thử hỏi họ có để yên cho mình không? Ngày nào họ cũng đến phá nhà, rồi còn vây đuổi, chặn đường để đòi nợ ấy chứ. Tiền của tích cóp trong bao nhiêu năm, bỗng dưng bị mất một cách không rõ ràng, chỉ là người làm công ăn lương thì ai mà chịu được?
5
Trong đêm thứ hai, sau hôm Lệ Sảnh xảy ra chuyện, một chiếc răng của Điền Ca đột nhiên tác oai tác quái.
Ban đầu Điền Ca cảm thấy ê buốt nhưng cô nghĩ chắc là do sau bữa cơm cô ăn kem ốc quế, một lát sau sẽ khỏi. Ai dè cô nằm trằn trọc hơn hai tiếng đồng hồ, chẳng những răng không đỡ buốt mà ngược lại còn đau dữ dội hơn, lan xuống lợi, sưng lệch một bên má, đau thấu cả tim óc. Nửa đêm Điền Ca bật dậy, chỉ muốn đập đầu vào tường cho hết đau. Cô ra phòng khách, đi đi lại lại đến chóng cả mặt rồi chạy xuống bếp lấy viên đá ngậm vào miệng, chỉ được hai phút đá lạnh cũng hết tác dụng. Điền Ca bất chấp hậu quả, lấy lọ thuốc giảm đau trong tủ thuốc gia đình, uống liền hai viên. Nửa tiếng sau, thuốc vẫn không có tác dụng, cô lại điên cuồng dốc bốn năm viên thuốc. Bà Phượng đang mơ màng thì bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, trông thấy con gái sắp uống một lượng lớn thuốc giảm đau, bà chạy vội tới giằng lấy những viên thuốc trong tay cô:
- Không được uống nhiều thuốc này, uống nhiều thần kinh sẽ mất hết cảm giác, dễ trở nên đần độn...
- Đần độn thì đần độn, - Điền Ca không chịu nổi nữa, nước mắt giàn giụa, - vốn dĩ con là đứa đần độn mà. Con nghĩ không ra, tại sao Lệ Sảnh lại như thế? Con chơi với cô ấy nhiều năm, luôn nghĩ cô ấy là người đáng quý. Ở bệnh viện, cô ấy chăm chỉ làm việc, hòa đồng với mọi người, lúc nào cũng nói là mình khinh bỉ những người phụ nữ ăn bám đàn ông, tỏ ra hiếu kính với người già. Tại sao cô ấy lại làm người thứ ba, tại sao lại ngược đãi mẹ chồng... Tại sao con lại không mảy may nhận ra! Con đau đớn lắm, con chỉ muốn chết thôi...
Điền Ca khóc như mua như gió, nước mắt chảy ròng ròng, cô giằng lấy lọ thuốc giảm đau trong tay bà mẹ.
Bà Phượng tát mạnh vào má Điền Ca:
- Con tỉnh táo một chút được không hả? Không phải là con nhìn lầm người sao? Không phải là con dễ dãi kết bạn sao? Con liều mạng vì một người phụ nữ như vậy có đáng không hả? Cái đồ không có ý chí như con, sống thế là đủ rồi, con nhảy lầu chết trước mặt mẹ đi, để xem con có cái gan đó không?
Trong nháy mắt, Điền Ca cảm giác đầu mình sắp lìa khỏi cổ, cả người bỗng mất thăng bằng. Cô đang ôm một bên má rên rỉ thì ngã lăn xuống sàn nhà. Giây phút ấy, trước mặt cô chợt tối sầm lại, cả người rơi vào bóng tối vô tận, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng động bên tai, một chút ý thức cơ hồ cũng sắp mất.
Vì quá đau răng nên Điền Ca run lẩy bẩy, chân tay co rúm.
Bà Phượng sững sờ, nhào tới bên Điền Ca, bà đưa tay lên trán cô kiểm tra, trời ơi, trán nóng như hòn lửa.
Khi Điền Ca mở mắt ra, cô thấy mình nằm ở phòng cấp cứu trong bệnh viện. Khi bị nhổ mất một chiếc răng, đang được truyền dịch nên dần dần lấy lại hơi sức, dường như cô vừa trải qua một cuộc chiến giữa cái sống và cái chết.
Hừng đông, Điền Ca cùng bà mẹ trở về nhà.
Do tác dụng của thuốc ngủ nên Điền Ca ngủ li bì trên giường, đến tận một hai giờ chiều, bỗng nhiên cô cảm thấy bên cạnh mình có tiếng động là lạ, má cũng buồn buồn, cô mở mắt ra và vô cùng ngạc nhiên thấy Lý Dương ngồi trước giường, chăm chú nhìn cô, tron