XtGem Forum catalog
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323200

Bình chọn: 7.00/10/320 lượt.

nh nghe rõ mồn một có tiếng rên rỉ của người say rượu. Dưới ánh đèn hành lang tù mù, Lý Dương nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài, xõa xuống che kín cả khuôn mặt. Anh kinh ngạc thốt lên:

- Tiểu Tây!

- Dạ. - Tây Tây đáp một tiếng.

- Em ở đây làm gì?

- Đợi anh... hu hu! - Tây Tây đột nhiên ôm mặt khóc hu hu.

Lý Dương phóng tầm mắt ra xung quanh, thấp thoáng giữa khóm hoa tường vi có một đôi tình nhân đang mải âu yếm trên chiếc ghế băng gần hồ nước. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa thơm ngát. Lý Dương không nói lời nào, cứ thế kéo Tây Tây đứng dậy, dìu cô lên tầng.

Vào nhà, anh đưa cô tới phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đun nước nóng cho cô uống rồi để cô nằm lên giường, đắp chiếc chăn mỏng tang cho cô. Lý Dương cảm thấy lạ lùng, anh làm những việc này mà trong lòng không hề có ý nghĩ gì mờ ám, tự nhiên như thể đang chăm sóc con gái của mình. Anh đi tắm rửa qua loa rồi cầm ga trải giường ra phòng khách, ngủ trên ghế sofa.

Nhìn Tây Tây ngủ say sưa trên giường, Lý Dương thì thầm trong lòng: Em gái thân yêu! Em là một đóa hoa đẹp và ngát hương nhưng anh không thể vì một đóa hoa mà chà đạp vợ con mình, anh yêu quý họ như chính sinh mệnh của mình vậy. Đây là sự ích kỷ của anh chăng? Anh ngỡ mình nâng khuôn mặt của Tây Tây, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô... Nhưng chỉ là ảo giác thoáng qua mà thôi, hiện thực trước mắt là anh phải đối diện với một vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa oán hận và đôi mắt u uất xót xa. Thực lòng mà nói, anh cũng thích em, chính vì thích em cho nên anh không thể gần gũi với em, không thể cho em một chút ảo tưởng nào.

Sáng hôm sau, Tây Tây tỉnh rượu, cô ngồi trước ghế sofa, ngắm nhìn Lý Dương không chớp mắt. Anh là người đàn ông khiến cô điên đảo, cô yêu anh mà không đòi hỏi điều gì hết, cô chỉ muốn dâng hiến cái quý giá nhất của người con gái cho người đàn ông làm trái tim cô rung động để cả đời không hối tiếc... Thế mà anh lại không thực hiện nguyện vọng đơn giản ấy của cô.

Tây Tây lấy đuôi tóc cọ cọ lên mặt Lý Dương.

Anh giật mình tỉnh giấc.

Cô nhìn anh, cười khanh khách.

Anh vội vàng bật dậy, ngồi thẳng lưng như đang ngồi trong phòng làm việc.

- Anh cứ ngủ như vậy suốt đêm à? - Cô hỏi anh.

Anh nháy mắt ra hiệu đúng là vậy.

- Hai ta, ai là kẻ ngốc? - Cô bình tĩnh hỏi anh lần nữa.

- Em... - Anh lấy lại tinh thần, tủm tỉm cười, - Và anh nữa.

- Em không quan trọng chuyện đó. Quan niệm của anh quá cũ kỹ, quá lỗi thời.

- Em không quan trọng nhưng anh quan trọng, đấy là đường phân cách của hai bản ngã.

- Đường phân cách cái gì? Lỗi thời thì có.

- Khi anh không thể chịu trách nhiệm với ai thì tuyệt đối anh không làm chuyện không nên làm. Anh thừa nhận là mình lỗi thời nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, em là con gái, đừng quá liều lĩnh. Một người đàn ông không thể lấy em, tốt nhất đừng yêu anh ta làm gì, tình cảm ấy chỉ đem đến tai họa cho em mà thôi...

- Rỗng tuếch! Anh đừng nói lý lẽ với em. Anh đi rồi, em sẽ không quấy rối anh nữa.

Tây Tây đứng dậy, đá chân vào ghế sofa, vừa đi vừa hất mái tóc lòa xòa. Sáng hôm sau Lý Dương tới công ty chào lãnh đạo, khi đi ngang qua phòng làm việc của Tây Tây, anh cố ý dừng lại, ngó vào trong nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Buổi trưa đồng nghiệp đưa anh ra sân bay, lúc ngồi chờ lên máy bay, anh lấy điện thoại ra, định gọi điện chào Tây Tây. Anh ấn đến số điện thoại của cô nhưng lại chần chừ không gọi nữa, anh chuyển sang nhắn tin: “Tiểu Tây! Anh đi rồi, em ở lại công tác thật tốt nhé! Bảo trọng!”

Nhắn tin xong, Lý Dương cất điện thoại vào túi quần, tựa lưng vào chiếc ghế trong phòng chờ, nhắm mắt thư giãn. Chuông tin nhắn chợt vang lên, anh ngỡ là tin nhắn của Tiểu Tây nhưng không phải, thì ra là tin nhắn lừa đảo chuyển tiền, anh thất vọng, xóa ngay lập tức. Trong tiềm thức, anh mong nhận được tin nhắn trả lời của cô, thế mà hơn mười phút trôi qua, điện thoại vẫn im ắng. Có lẽ cô không để ý đến anh nữa? Thế cũng tốt, không quan tâm đến nhau nữa, không ai nợ ai.

Anh đang nghĩ ngợi lung tung, tự dưng hành lý để cạnh người bị ai đó đá sang, một bóng người lặng lẽ ngồi kế bên anh. Lý Dương choàng mở mắt, ngạc nhiên, là Vương Tây Tây. Tây Tây hồn nhiên ăn kem, cô dúi một cái kem khác vào tay anh, không quên lườm anh thêm một cái. Trông vẻ hờn dỗi con nít của cô, Lý Dương không khỏi buồn cười.

- Gửi tin nhắn rồi lặn mất tăm là sao? - Tây Tây nhìn về phía trước, lạnh lùng hỏi.

- Em muốn thế nào? - Lý Dương cũng ngoảnh ra chỗ khác mỉm cười.

- Anh nói cho em nghe một chút về chị ấy đi.

- Ai cơ?

- Con của anh chắc.

- Ha ha. Em muốn nghe à?

- Muốn.

- Ở trước mặt một cô gái đẹp mà nói về một người phụ nữ khác thì không thông minh đâu.

- Anh không nói thì hôm nay không thể đi. - Tây Tây kéo túi hành lý của Lý Dương sang bên mình.

- Cô ấy là người hay khóc lóc, hay giận dỗi nhưng không để bụng quá mười hai tiếng đồng hồ.

- Suy cho cùng anh yêu chị ấy ở điểm nào?

- Rất nhiều rất nhiều. Cô ấy có rất nhiều điểm đáng yêu, không thể kể hết được.

- Yêu nhiều nhất điểm gì?

- Cô ấy tốt bụng, cô ấy có một trái tim thánh thiện