Polaroid
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323022

Bình chọn: 9.5.00/10/302 lượt.

Xuân Phong… mất rồi… tai nạn giao thông. – Giọng Tích Tích nghẹn lại, thế rồi, cô không kiềm chế được cảm xúc, khóc nấc lên.

Lý Dương cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong tích tắc, bầu không khí như ngưng đọng lại, anh chết lặng người, Xuân Phong mất rồi ư?

Không thể tưởng tượng nổi. Không thể tin được. Mấy năm gần đây, Ngụy Xuân Phong vẫn luôn duy trì thói quen của dân nhà giàu: Vô cùng quý trọng sinh mệnh, không muốn rời xa cuộc sống ở nhân gian, bởi thế anh sống rất thận trọng, chỉn chu. Trung bình cứ nửa năm anh đi khám sức khỏe một lần, các chỉ số sức khỏe đều tốt hoặc bình thường. Trong số những cuốn sách hằng ngày anh hay đọc, mười phần thì có tới tám chín phần là sách liên quan đến dưỡng sinh. Anh còn có hẳn một bộ lý luận dưỡng sinh do tự anh nghiền ngẫm, những lúc cùng bạn thân uống rượu, anh không nói chuyện làm ăn hay chuyện về tiền bạc mà chỉ nói nhiều về đạo dưỡng sinh. Anh lên kế hoạch làm kinh doanh thêm mấy năm nữa, đợi đến lúc tài sản đạt đến một trị số nào đó (giống như một ngọn núi cao mà cả đời Lý Dương chỉ có thể ngưỡng vọng chứ chẳng dám tưởng tượng ra) thì anh sẽ tự động về hưu. Sau đó, anh định dành thời gian tập trung viết một cuốn sách về khía cạnh mà anh tâm đắc nhất trong dưỡng sinh, đem những kinh nghiệm điều dưỡng và bí quyết giữ gìn sức khỏe của bản thân cùng chia sẻ với tất cả mọi người. Anh từng tặng Lý Dương nhiều cuốn sách về thuật dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe và dặn di dặn lại Lý Dương nên bớt thời giờ xem qua, đối với việc giữ gìn tuổi xuân, kéo dài tuổi thọ ắt là có ích. Lý Dương cũng rất muốn chú tâm hơn tới những tri thức này nhưng căn bản anh không vắt ra được chút thời gian rảnh nào. Sau này anh tự chiêm nghiệm ra rằng: Những cái trò như dưỡng sinh, kéo dài tuổi thọ, v.v… thường là vấn đề mà người già hoặc người giàu trăn trở, còn hạng dân đen như mình, tạm thời gác lại đã. Suốt ngày từ sáng đến tối, bôn ba vì kế sinh nhai trong đầu chỉ biết đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của các thành viên trong gia đình, còn những cái xa vời hơn một chút thì không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến, với lại cũng đâu lo liệu được như người ta.

Lý Dương không ngờ được rằng, Ngụy Xuân Phong chăm sóc sức khỏe cực kỳ tốt như vậy, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tai nạn giao thông. Khi Ngụy Xuân Phong đang lái xe với tốc độ cao, chạy trên đường quốc lộ ven biển, chỉ vì tránh một chiếc xe tải lớn rẽ gấp nên đột ngột mất tay lái, xe đâm lên vành đai xanh bên đường, mất lái và lật nhào xuống bãi ruộng hoang sâu hơn ba mét so với lòng đường, còn bản thân anh thì bị văng từ trong xe ra ngoài, va trúng một bức tường xi măng, hôn mê tại chỗ. Ngay sau đó anh được đưa tới bệnh viện, cấp cứu những sáu tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng vẫn tắt thở trên bàn phẫu thuật.

Nửa tiếng sau, Lý Dương tới bệnh viện, lúc này Ngụy Xuân Phong đã được đưa vào nhà xác. Lý Dương không kịp nhìn mặt bạn lần cuối, anh cũng không có sự chuẩn bị về tâm lý cho việc này. Thường ngày, Ngụy Xuân Phong rất mãn nguyện về cuộc sống của mình, tinh thần hăm hở, dùng đồ cao cấp, mặc quần áo hàng hiệu, trông oai phong lắm, thế mà giờ đây anh lại nhắm nghiền đôi mắt và cũng không còn sự sống, tất cả sinh mệnh luân lạc trong trạng thái đóng băng, làm sao Lý Dương dám tưởng tượng được chứ.

Ở chỗ gần nhà xác, Lý Dương nhìn mấy gương mặt thân quen mà đã rất lâu rồi anh không gặp, đó là bố mẹ của Ngụy Xuân Phong cùng với Trần Tích Tích. Họ cũng không nằm ngoài nỗi đau thương bất ngờ ập đến, sự tuyệt vọng bao trùm lên khuôn mặt và những giọt nước mắt tuôn rơi như mưa không ngừng kích thích thần kinh của Lý Dương, một lần nữa xác nhận với anh sự thực: Người bạn cùng lớp thời đại học của anh, mười mấy năm nay vẫn luôn hiển hiện trước mắt anh, giờ đây đã mất thật rồi.

Cảnh tượng khá hỗn loạn, ở đây chủ yếu là họ hàng thân thích của Ngụy Xuân Phong, ngoài ra còn có nhân viên trong công ty của anh và những người bạn kinh doanh. Có mấy người vây quanh bố mẹ của anh và Trần Tích Tích, bày tỏ sự chia buồn sâu sắc cùng gia đình.

Không ai chú ý tới Lý Dương. Qua khoảng trống giữa hai người phụ nữ, anh nhìn Trần Tích Tích ở phía xa xa, cô không gào khóc, có điều nước mắt chảy dàn giụa, vẻ mặt đờ đẫn, có thể thấy trong giờ phút này cô đau đớn khủng khiếp. Lý Dương cũng cảm nhận được nỗi đau khoắc khoải trong lòng cô. Anh muốn chạy sang chỗ cô nói vài lời an ủi, nhưng anh lại cho rằng, lúc này dù có nói gì thì cũng vô ích thôi. Xuân Phong đã đi rồi, giờ này phút này bất kể lời nói nào cũng không thể làm giảm bớt hay xoa dịu nỗi đau thương của người thân.

Cả buổi chiều, Lý Dương như người mất hồn, lúc nào mặt cũng buồn rười rượi. Sự thực này quả khiến người ta khó có thể chấp nhận. Vừa mới mấy ngày trước, anh còn gặp Ngụy Xuân Phong ở cổng ngân hàng, lúc làm xong việc, hai người tạm biệt nhau, Ngụy Xuân Phong buông một câu: Đợi qua đợt bận rộn này, hai đứa mình phải đi uống một chầu… Chầu rượu đó còn chưa uống vậy mà trong nháy mắt, một người đang sống yên lành lại đột nhiên trở thành người thiên cổ.

Thời đại học, Lý Dương v