Polaroid
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323764

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

m nay thôi, nếu hôm nay giao dịch không xong thì ngày mai ông ta nâng giá tiếp.

- Không thể giảm nữa à?

- Em nói mãi rồi nhưng ông ta nhất quyết không giảm một xu nào nữa đâu.

- Cậu gọi lại cho chủ nhà, xin ông ta giữ nhà cho chị.

Tiểu Hàn tức thì bấm điện thoại, nói đôi câu rồi đưa điện thoại cho Điền Ca, để cô tự mình trao đổi với chủ nhà. Vừa nãy cô đã không có ấn tượng tốt về gã chủ nhà, nay thêm giọng điệu của gã trong điện thoại, cô càng khẳng định chắc nịch: rõ là hạng phàm phu tục tử.

Điền Ca vừa mới bày tỏ ý định của mình, ông ta đã cao giọng tuyên bố thẳng vào tai cô:

- Sao tôi phải giữ nhà cho cô? Bây giờ đang có người đợi tôi ký hợp đồng mua nhà đây này. Nếu cô thực sự muốn mua thì qua đây một thể, mọi người cùng ngồi nói chuyện, người nào giao tiền đặt cọc trước thì nhà sẽ thuộc về người đó, cạnh tranh công bằng, công khai minh bạch. Tôi nói thực cho cô biết, hôm nay tôi chỉ thêm hai vạn tệ, từ giờ đến tối, tôi không tăng giá nữa, nhưng qua tối nay thì khó nói lắm. Nếu tôi không đổi nhà mới, không phải chịu áp lực về lãi suất ngân hàng thì chắc chắn tôi đã không gấp rút bán nhà, mà cố chờ vài tháng nữa cho ngon ăn. Nhưng thôi, cô cứ yên tâm đi, tôi nói là giữ lời, trước tối nay miễn là cô đưa tiền đặt cọc thì sáng ngày mai dù có người trả hơn mười vạn tệ, nhà vẫn thuộc về cô, dứt khoát không lật lọng.

Bộ phận kế toán của tập đoàn CC có tất cả trên dưới một trăm nhân viên, phân ra làm tám phòng.

Chu Quý Tam - chủ nhiệm bộ phận kế toán là đầu tàu, còn Lý Dương là người làm việc dưới quyền của lão, anh được phân công quản lý phòng kế toán số 3. Nhưng mới ba tháng trước, anh được điều động đến phòng kế toán số 7. Lý Dương có thâm niên làm việc bốn năm ở phòng 3, hai năm đầu nhậm chức phó phòng, hai năm sau lên chức trưởng phòng, anh luôn hoàn thành rất tốt công việc của mình, nghiệp vụ chuyên môn vững vàng, thành tích lên vùn vụt. Thế rồi, đùng một cái, ban lãnh đạo lại đưa ra quyết định điều Lý Dương sang phòng số 7.

Phòng 7 quả không hổ với tên “rừng mỹ nhân” với bảy nhân viên nữ. Thực lòng, Lý Dương không hề muốn chui vào đám đàn bà đó, nhưng vì công việc và vì cuộc mưu sinh, không thể không làm, anh từ chối thì người khác sẽ nhanh chân chiếm chỗ. Vả lại lãnh đạo bố trí như vậy là cũng có thành ý để mắt tới anh, anh không thể ỷ vào năng lực cá nhân mà làm trái ý họ.

Trong tháng đầu tiên đến phòng 7 nhậm chức, Lý Dương đã hiểu rõ tình hình nhân sự ở đây liên quan đến khối lượng công việc mà mỗi nhân viên phải phụ trách. Thực ra công việc trong phòng chỉ cần vài nhân viên có kinh nghiệm và trình độ nghiệp vụ chắc tay như Lý Dương là có thể đảm đương được. Ấy thế mà gần mười năm qua, phòng này chưa khi nào có dưới bảy tám người, trừ Vương Tây mới được tuyển vào làm việc một năm trước, tất cả những người khác đều có biên chế nhà nước chính thức, và họ quả là một đám phiền phức. Đây cũng là tình trạng chung của các phòng khác, tập đoàn CC là một doanh nghiệp cỡ lớn, một đơn vị trọng điểm cấp tỉnh, thuộc quyền sở hữu của nhà nước, có vai trò không nhỏ; vậy mà Lý Dương không hiểu sao những người này đều được nhận vào làm.

Trên danh nghĩa, Lý Dương quản lý bảy “thuộc hạ”. Nhưng thực tế có ít nhất năm người anh quản không nổi. Có lần, một cô họ Khưu mới xin vào công ty, và được phân đến phòng anh, làm được một tháng rồi tự dưng bỏ việc không chào Lý Dương lấy một tiếng, anh chỉ thấy tự dưng chỗ ngồi của cô bị bỏ trống. Khi đến phòng làm việc của chủ nhiệm xin chữ ký, anh tiện thể hỏi cô ả kia có tới chỗ chủ nhiệm xin nghỉ việc hay không. Chu Quý Tam gượng cười nói rằng:

- Cô ta không xin nghỉ với tôi mà qua thẳng chủ tịch. Thế cũng được, chủ tịch gọi điện từ nước ngoài về báo với phòng nhân sự, chủ nhiệm phòng nhân sự nói lại với tôi.

Lý Dương hơi ngạc nhiên:

- Sao lại như vậy, trực tiếp xin nghỉ với chủ tịch là sao?

Chu Quý Tam đã gặp nhiều trường hợp như thế rồi nên thấy bình thường, lão nói rằng:

- Chồng cô ta xin nghỉ, cậu còn chưa biết sao, chồng cô ta mới được điều công tác từ thành phố lên tỉnh ủy.

Lý Dương hít một hơi, bực bội nghĩ: Vợ của nhân vật tầm cỡ như thế, đến chỗ bần hàn của chúng ta làm gì? Chắc là quan chức trong tỉnh trực tiếp điều động đây mà.

Còn có một chị họ Tiết là kế toán lâu năm có tuổi đời cao nhất, tuy không đảm đương chức vụ gì, nhưng vẫn được hưởng đãi ngộ lãnh đạo cấp phòng. Có lần chị làm một bản báo cáo, trong đó có khá nhiều nhầm lẫn tai hại, Lý Dương không nén nổi cơn giận, gọi riêng chị đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng chỉ ra tính chất hệ trọng của vấn đề. Nào ngờ chị Tiết như người bị oan ức tày trời, lòng bất mãn khiến cả phòng không yên, chị không đáp trả trực tiếp với Lý Dương, mà đi than vãn với kế toán khác rằng:

- Tôi thật là dại dột. Ngày trước, khi tôi ở bộ phận kế toán, ngay cả cái bóng của các anh chị cũng còn chưa có. Lúc đó tôi làm cùng lão Chu, vơ sạch tất cả công việc của bộ phận kế toán. Về nghiệp vụ, trong số những người có năng lực làm việc, phải kể tới tôi. Cấp trên muốn đề bạt tôi làm phó trưởng ban kế toán, nhưng tôi lại nhắ