Pair of Vintage Old School Fru
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323952

Bình chọn: 8.00/10/395 lượt.

ra những chuyện ngoài ý muốn, nên cô không thể quá vui mừng và chủ quan tin rằng căn hộ chắc chắn thuộc về mình.

Ra khỏi công ty môi giới, Điền Ca đưa mẹ đến khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc.

Khu chung cư được quản lý theo kiểu khép kín, bảo vệ trông coi rất nghiêm ngặt, mọi người không được tùy tiện ra vào. Bà vừa nghe con gái giới thiệu, liền thân mật đi đến bắt chuyện với cậu bảo vệ:

- Chào cậu! Khu cung cư này có cậu đến giữ gìn an ninh thì thật đúng là phúc phận cho các hộ gia đình ở đây quá. Khi nào dọn về đây, tôi nhất định sẽ gửi thư khen ngợi lên lãnh đạo để họ biểu dương cậu… - Điền Ca đứng bên cạnh, cười len lén, còn cậu bảo vệ thì vui vẻ ấn nút cho hai mẹ con Điền Ca đi vào khu chung cư. Gặp người nào ra vào cổng, mẹ cô cũng nhiệt tình bắt chuyện làm quen.

Dĩ nhiên, hai người không được vào bên trong căn hộ mà chỉ được đi loanh quanh nhìn ngắm khắp lượt. Căn hộ cách biển không xa, tiếc là phía trước có dãy Phù Sơn che khuất nên chẳng nhìn ra được biển. Căn hộ cũng không trông ra núi, vì phía trước còn có một chung cư khác, cao mười ba tầng che kín tòa nhà Điền Ca vừa mới ký hợp đồng. Căn hộ lại không có dãy hành lang, bằng không đứng ở cửa sổ phía đông và phía tây cũng ngắm được cảnh sắc núi non.

Bà Phượng hơi lấy làm tiếc:

- Nếu có hành lang thì tốt biết mấy!

- Mẹ, nhà diện tích nhỏ thì lấy đâu ra hành lang?

Bà Phượng gật đầu.

Không có hành lang cũng có cái hay. Hai bên đều có người ở, mùa đông đỡ phải bật máy sưởi, còn mùa hè thì không cần mở điều hòa.

Điền Ca ôm lấy mẹ, nũng nịu chỉ tay ra xa:

- Hướng nhà nằm phía nam, đấy mới là ưu điểm lớn nhất. Ở các khu chung cư khác, đều quay về hướng bắc, hoặc hướng đông, hướng tây, mua được nhà hướng nam không dễ đâu mẹ ạ. Nhà hướng nam đắt tiền lắm đấy, khu vực phía trước Phù Sơn đều tăng giá lên 2, 3 vạn chỉ vì thế thôi đấy, trong khi căn hộ này chỉ bằng một nửa giá, con thấy thế là hợp lý rồi.

Bà Phượng nghe con gái nói vậy, cũng mơ màng bồi thêm:

- Căn hộ loại nhỏ như thế này tăng giá rất nhanh đấy. Ở đây vài ba năm đã, chờ sau này kinh tế ổn ổn thì đổi sang nhà khác, bán sang tay cũng phải gấp đôi bây giờ là ít.

Điền Ca hớn hở nói thêm:

- Căn hộ nhiều ánh sáng lắm, lúc trưa con có vào xem, phòng khách và phòng ngủ phía nam rộng rãi thoáng mát, còn phòng ngủ phía bắc cũng sáng sủa lắm.

- Mẹ thấy rồi. Do phía trước có tòa nhà chắn mất tầm nhìn ra núi, chứ không, chẳng có cái giá đó đâu. Căn hộ này mà trông ra núi thì chắc chắn sẽ tăng thêm 10, 20 vạn tệ là cái chắc.

- Đúng đấy, mẹ ạ! suốt hai tháng trời, con cứ chạy ngược chạy xuôi xem mười mấy nơi, nhưng chỉ có căn hộ này là giá trị nhất, chứ không con chẳng gấp thế đâu. Cần gì phải nhìn thấy núi non chứ? Bắc Kinh, Thượng Hải làm gì có núi? Ở các thành phố lớn còn không được thấy núi, thì Thanh Đảo không thấy núi thì đã làm sao? Con rất hài lòng về căn hộ này.

Bà Phượng nhìn con cười ra chiều mãn nguyện:

- Con thấy hài lòng là được rồi, mẹ không chê điểm nào cả. Chỉ còn xem ý Lý Dương thế nào thôi.

- Con dám chắc anh ấy không có ý kiến gì, sáng ngày anh ấy nói rồi, chọn nhà thế nào là tùy con, miễn con thích là được.

Hai mẹ con càng nói càng phát hiện ra vô số ưu điểm của căn hộ, họ cảm thấy mình đã vớ được món hời, và cho rằng quyết định đặt cọc tiền là vô cùng sáng suốt. Trong khi Điền Ca mê mẩn ngắm nhìn cái cửa sổ dễ thương thì bà Phượng lại tán thưởng con sông trước mặt. Tuy trong lòng sông không có lấy một giọt nước, nhưng bà vẫn mừng rỡ chỉ cho con gái xem.

- Đẹp thật đấy! Ngẩng đầu không thấy núi thì cúi mặt đã có sông. Tuy hiện giờ chưa có nước, có lẽ là năm nay hạn lớn thì phải? Đúng rồi, chỉ cần hết hạn thì con sông này sẽ lại đầy nước. Đến lúc thì tha hồ ngắm sướng mắt.

Điền Ca sung sướng chạy lại, cùng mẹ cúi đầu ngắm “sông”.

Bà Phượng đi ra phía sau tòa nhà và phát hiện ra một vườn hoa với bãi cỏ nho nhỏ bên cạnh. Đang trong tiết xuân rực rỡ, thế mà trông chúng vẫn héo quắt lại, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là lá phổi xanh cho khu chung cư này, cơ sở hạ tầng như vậy là tương đối ổn. Dường như bà Phượng đang cố bào chữa thay cho đám cây cỏ xơ xác:

- Năm nay có rét nàng Bân nên cây cỏ chưa đâm chồi nảy lộc được, đợi một thời gian nữa thời tiết ấm lên, hoa lá tha hồ mà khoe sắc. Khi đó, chỉ cần mở cửa sổ là đã được tận hưởng hương hoa cỏ mát lành nhé!

Bà Phượng đặt một chân lên bậc thềm, rồi giẫm giẫm mấy cái, tiếp tục cảm thán:

- Chắc chắn đấy, có khi còn kiên cố hơn cả đê chắn biển ấy chứ. Thực không lầm đâu, nhà tốt thật đấy. Mẹ nghĩ Ni Ni yêu quý của mẹ cũng thích.

Điền Ca không thao thao bất tuyệt như mẹ. Cô chỉ nghĩ bụng: Giá nhà thật đáng ghét, nó giống như con tàu cao tốc khiến ai cũng quyết liều mình chạy vượt lên. Dẫu có lạc lối, sẩy chân, cô cũng không thể trơ mắt nhìn người khác bắt kịp đoàn tàu còn mình lại chịu thua.

Bà Phượng quay đầu nhìn mặt trời ở phía tây, tức thì dừng câu chuyện:

- Đến giờ rồi, mau đi đón Ni Ni thôi, đừng để con bé phải đợi.

Thế rồi, hai mẹ con đến trường mẫu giáo đón Ni Ni. Điền Ca đề nghị đi ăn tiệm, đỡ phải nấu nướn